Chương 12: Lửa Rừng Trong Mơ
Ba giờ sáng, cảm giác lo lắng và đau đớn trong lòng lại ập đến, không thể hít thở, cảm giác ngạt thở bao trùm lấy cô, cổ bị một bàn tay vô hình siết chặt, cơn đau dữ dội giữa sườn ngực như ngọn lửa thiêu đốt, chân tay căng cứng không thể kiểm soát.
Cổ họng nóng rát và dinh dính, Diệp Hi ngoan cường mở to mắt, sợ hãi nhìn bóng đen lơ lửng trước mặt.
Bóng đen chậm rãi đến gần, đường nét ngũ quan từ rõ ràng chuyển sang mơ hồ. Cả người nó được bao phủ trong ngọn lửa đen, trên mặt nở nụ cười phóng túng, gian ác.
Đôi mắt nó hung dữ nhìn Diệp Hi, bàn tay nhăn nheo, cháy sém xoa mặt cô.
Giọng nói khản đặc lạnh lẽo như rắn độc nhả tin [1] truyền vào tai cô: “Mày quả là một đứa đáng kinh tởm. Còn nhỏ thế mà đã biết hại người, biết bao người đã chết trong tay mày. Bọn họ đều đang đợi mày đấy. Đợi ngày mày sống không bằng chết, thưởng thức kết cục cuối cùng vô cùng thê thảm của mày. Loại người như mày không xứng đáng được yêu thương. Tất thảy mọi thứ hiện tại đều là báo ứng của mày. Mày vừa độc ác, lại vừa đáng thương, phải vĩnh viễn sống trong địa ngục.”
[1]Rắn độc nhả tin: Ý chỉ hành động thu thập “thông tin” của rắn. Vì thị giác và thính của rắn kém phát triển nên đa số các loài rắn có khứu giác rất nhạy và cơ quan đảm nhận khứu giác của rắn là lưỡi. Vì vậy, rắn thường xuyên thè lưỡi để “ngửi” không khí, từ đó thám thính môi trường xung quanhNhãn cầu trong hốc mắt run rẩy nhìn bàn tay khô queo cháy đen trên mặt, bàn tay từ từ di chuyển lên cổ cô, làn da thô ráp mang lại xúc cảm sởn gai ốc.
Diệp Hi kinh hãi th ở dốc. Đại não cô trống rỗng, không thể nghĩ được gì, nhưng cái gì cũng không quên được.
Những cột lửa bị gió lớn thổi nghiêng, khói đen lan rộng, những chiếc bóng muôn hình muôn vẻ chạy toán loạn, la hét ầm ĩ, kinh hoàng.
Toàn thân người đang ôm cô trong lòng bốc cháy, bàn tay to gân guốc biến thành khô khốc và cháy đen như bàn tay trên cổ cô. Mùi thịt cháy hòa lẫn với nhiệt độ dâng cao của lửa. Cô tưởng chừng như không thể thở được, cô nghĩ rằng mình sẽ không thể sống sót, nhưng cô được ôm chặt trong lòng. Chùm khói đen bốc lên, thanh xà đập vào lưng bọn họ, tia lửa bắn tung tóe tứ phía như đom đóm lan tỏa.
Khi thanh xà thứ hai rơi xuống, cô được bế lên và trốn thoát khỏi nhà kho đang bốc cháy. Cô bị ném mạnh xuống đất. Đám đông tụ tập lại chỗ họ.
“Diệp Hi, xuống địa ngục đi”, bên tai truyền đến từng tiếng từng tiếng gọi khe khẽ, rất nhiều giọng nói truyền đến từ trong bóng tối, nhẹ giọng kêu gọi cô.
“Xuống địa ngục đi, xuống địa ngục đi, xuống địa ngục đi…”
Bàn tay quanh cổ lập tức dùng lực siết chặt, cổ họng bị bóp nghẹt. Cảm giác buồn nôn ngộp thở khiến thân thể cô căng cứng trong giây lát, thắt lưng vọt lên, hai chân đạp loạn, liều mạng giãy dụa.
Người trước mặt cười đắc ý. Hai con mắt dị sắc lóe sáng trên gương mặt u ám và hiểm ác, một bên sáng rõ như ban ngày, một bên đen kịt như màn đêm.
Ánh mắt Diệp Hi dần rệu rã, đồng tử dần mất đi tiêu điểm.
Mau chết quách đi. Như vậy cũng tốt. Từ nay có thể hoàn toàn tự do, cũng không cần phải sống trong cái bóng đen đó nữa.
Bàn tay đang bóp cổ Diệp Hi bỗng nhiên bị một đôi tay nóng bỏng giữ chặt.
Bàn tay nóng bỏng đó liều mạng kéo bàn tay trên cổ Diệp Hi ra, móng tay sắc nhọt cắm sâu vào da thịt, từng cơn đau nhức tựa kim châm chập chờn liên tục tại một vị trí nào đó trong đại não như đèn giao thông chớp nháy.
Trước mắt có một cánh tay vô hình vẫy vẫy, bóng người tan biến như bụi nước trong căn phòng tối, tiếng gọi từ bóng tối cũng đã biến mất.
Vòng bắt giấc mơ màu xanh đung đưa dữ dội, những ống sắt màu tím va vào nhau, tạo ra âm thanh leng keng leng keng.
Trong ánh sáng lấp lánh của bình mình, tầm nhìn của Diệp Hi tập trung lại, trông thấy Diệp Sanh sắc mặt tái nhợt nhìn cô. Mắt em ấy mở to, tóc dài ngổn ngang dính trên mặt, tay cô bị Diệp Sanh nắm chặt, móng tay để lại bốn vết xước rất sâu trên mu bàn tay em ấy.
Mái tóc dài của Diệp Sanh cọ vào cổ Diệp Hi, cô chớp mắt, giơ tay muốn vuốt tóc xuống.
Động tác đơn giản là thế nhưng cô cũng không làm được, toàn thân cứng đờ như một tảng đá lạnh.
Diệp Hi là người rất hiếm khi thất bại, bất kỳ trở ngại nào gặp phải đều có thể vượt qua trong thời gian rất ngắn bằng chỉ số IQ và ý chí của mình.
Nhưng hiện tại cơ thể gắn bó thân thiết với mìnhlại không tuân theo mệnh lệnh của cô, cô thậm chí không thể cử động nổi một ngón tay.
Một cảm giác xấu hổ tột độ nhanh chóng bao trùm lấy Diệp Hi, cô không nên như vậy.
Cô đáng ra phải là một người thật mạnh mẽ. Các huấn luyện viên từng đấu với cô đều khen ngợi tốc độ và sức mạnh của cô, cô là ngọn núi cao mãi không thể vượt qua trong mắt rất nhiều người, có cực ít người có thể sánh bằng cô tại cùng một thời điểm.
Cô có thể có nhiều dáng vẻ, nhưng dù là dáng vẻ nào đi chăng nữa, cũng không nên là dáng vẻ của hiện tại.
Giây phút này, cô muốn khóc một trận thật to, để sự kiên trì và tự tôn trước kia bay xa theo gió. Thế nhưng cơn nóng rát ở cổ quá rõ ràng. Bộ dạng Diệp Sanh quỳ gối, nằm nhoài trên người cô quá kinh khủng.
Có những bí mật không thể tiết lộ trước mặt người khác, ảo tưởng đã nỗ lực duy trì không thể sụp đổ trước mặt người khác. Những nỗi đau đó đã được định sẵn là phải chịu đựng một mình trong góc tối.
Vì thế cô kìm nén. Bình tĩnh, trấn định để cô khôi phục cơ thể bị chôn vùi trong cành khô lá héo, chờ đợi quyền chủ động quay trở lại trong thân thể cô một lần nữa.
Khoảng thời gian này có thể rất ngắn, cũng có thể rất dài. Nhưng dù dài hay ngắn, Diệp Hi đã điều động được cơ mặt và cổ họng, co mỉm cười với Diệp Sanh, yếu ớt nói: “Chị mơ thấy ác mộng, suýt chút nữa dọa chết mình rồi.”
Hai tay của Diệp Sanh ở trước mặt run rẩy, lập tức bật khóc “hu hu”. Cả người em ấy bỗng chốc mất hết sức lực, không thể tiếp tục chống đỡ cơ thể mình, yếu ớt ngã vào ngực Diệp Hi.
“Chị Hi, chị dọa chết em rồi. Vừa rồi chị suýt tự bóp ch ết mình, em dùng lực thế nào cũng không thể tách tay chị ra, em liên tục gọi tên chị, nhưng mắt chị không nhìn em. Em rất sợ, em thật sự rất sợ đấy. Chị Hi, chị Hi, chị Hi ơi, chị bị làm sao vậy?”
Diệp Sanh nằm trên người cô, khóc nức nở, trong miệng lẩm bẩm mấy câu đó hết lần này tới lần khác, liên tục hỏi cô làm sao.
Em ấy nhát gan quá. Nếu đổi lại là Diệp Hi, cô chắc chắn còn không buồn động đậy lông mày. Diệp Hi chỉ đành xoa đầu em ấy, chậm rãi nói: “Em đừng lo, chị chỉ mơ thấy bị từ chối khi nộp đơn vào MIT, hận đến nỗi muốn tự sát mà thôi. Có lẽ dạo này chịu nhiều áp lực quá. Bình tĩnh lại là không sao rồi.”
Diệp Sanh liền tin vào lý do này của cô, em ấy nín khóc, tủi thân nói: “Chị Hi, chị lo xa cái gì vậy? Chị giành được nhiều giải thưởng như thế, từ đầu đã có thể vào đó học chính quy rồi. Chẳng phải thư giới thiệu cũng đã viết xong rồi hay sao? Chẳng phải giáo sư kia rất yêu quý chị hay sao?”
Thư giới thiệu đã viết, nhưng trạng thái tinh thần của cô lúc đó rất nguy hiểm, chỉ đành miễn cưỡng từ bỏ việc đến MIT học chính quy và được tuyển thẳng vào Đại học T. Hồi năm nhất, hưng cảm và trầm cảm thay phiên phát tác, trạng thái như vậy nếu cô độc một mình tại nước ngoài sẽ vô cùng nguy hiểm, tiến độ chuyển trường lại bị trì hoãn.
Diệp Hi nghĩ về quá khứ, mỉm cười nói: “Luôn có rất nhiều người xuất sắc hơn chị. Chị không giỏi như trong tưởng tượng của người khác đâu.”
Diệp Sanh bất mãn nói: “Còn muốn giỏi đến mức nào nữa? Chị tham gia một cuộc thi hồi trung học mà đã đè bẹp biết bao nhiêu người rồi. Nghe bố em nói những sinh viên chính quy và học viên cao học đó đều không bằng chị. Nhưng nếu chị muốn sánh ngang với thần tương Gauss của mình thì coi như em chưa nói gì đi.”
Diệp Hi lại cười, mang theo chút phiền muộn nói: “Trên đời này sẽ xuất hiện Gauss thứ hai, nhưng sẽ không phải là chị.”
“Chị Hi, chị đừng nghĩ như thế. Gauss chắc chắn không thể cạnh tranh với chị về mảng lập trình đâu. Ông ấy chơi Vương Giả [2] với ăn gà [3] nhất định không giỏi bằng chị.”
[2]Vương Giả: Trò chơi Vương Giả Vinh Diệu [3]Ăn gà: Giành #1 trong PUBGLối so sánh này khiến Diệp Hi dở khóc dở cười, cô chỉ đành vỗ vỗ lưng Diệp Sanh: “Được rồi được rồi, sự phát triển của họ phải chịu sự hạn chế của thời đại. Những người nghiên cứu toán học như bọn chị đều đang đứng trên vai của những người khổng lồ.”
Diệp Sanh không tình nguyện từ trên người cô lăn sang một bên. Các cô thay quần áo rồi ăn sáng. Mấy ngày cô đến, bố mẹ Diệp Sanh vẫn luôn sống trong căn nhà tạm bợ ở ngoài đồng, vẫn chưa trở về.
Khoảng sân rộng này để cho Diệp Sanh lăn qua lăn lại. Cô và Diệp Sanh mở gói hàng lớn trên chiếc xe điện ba bánh được lấy về từ bưu điện thị trấn. Hai người cô bắt đầu lắp ráp ghế tựa ngoài sân.
Kỹ năng thực hành của Diệp Sanh khá kém. Diệp Hi nhìn bản vẽ kèm theo chuyển phát nhanh một lát, rất nhanh đã lắp xong xuôi chiếc ghế tựa đơn giản.
Diệp Sanh phấn khích đặt đệm bông lên ghế, lại trải một tấm thảm lên trên.
Em ấy vô cùng đắc chí nằm lên ghế tựa, lát sau lại thất vọng nói: “Ghế nhỏ quá, không nằm hai người được.”
Em ấy lắc trái lắc phải trên ghế, chỉnh lại gối dựa sau lưng. Lúc này, có một giọng nói quen thuộc truyền tới: “Này, Diệp Sanh, Diệp Sanh.”
Diệp Hi quay người, nhìn thấy một người đàn ông mộc mạc đứng ngoài cổng sắt, vịn vào hai thanh sắt, rướn cổ nhìn vào trong sân.
Hai con chó ngao Tây Tạng đang đi vòng quanh bông hoa hướng dương trong sân lập tức vểnh tai lên, xoay người như gió lốc chạy đến trước cửa, nhe răng trợn mắt sủa gâu gâu.
Thanh niên kia bị dọa sợ, lùi lại hai bước, trong mắt vẫn sáng rực nhìn Diệp Sanh.
Tuy đã cởi bỏ trang phục anh em xã hội nhưng mái tóc tam giác ngược kia vẫn bất biến.
Diệp Hi nhìn hắn, cảm giác bị bóp cổ lại dâng lên.