Trên Những Áng Mây

tren-nhung-ang-may-11

Chương trước Chương Sau

Chương 11: Nhiều Năm Về Trước

Diệp Sanh lề mề đến 5 giờ rưỡi mới không tình không nguyện thức dậy.  

Em ấy qua quýt buộc tóc đuôi ngựa, ngái ngủ mắt nhắm mắt mở dậy nấu ăn, hâm nóng sủi cảo còn dư hôm qua trong lò vi sóng, cắn một miếng, bột bánh trở nên dinh dính, nhân bánh cũng mất ngon, mùi vị trên nên kỳ lạ.

Đã rất nhiều năm Diệp Hi không ăn thức ăn thừa mới miễn cưỡng nuốt xuống một cái sủi cảo. Bên kia, Diệp Sanh lấy một ly sữa ấm từ trong lò vi sóng ra, cho một ít bột cà phê và một viên đường vào, khuấy đều xong, cười tít mắt đặt trước bát cô, ngồi trên ghế, chống cằm mong đợi nhìn Diệp Hi.

Ly sữa bỏ cà phê này khá ngon. Chỉ là bột cà phê không giống như được xay từ những hạt cà phê ngon, hương vị không đậm đà cho lắm.

Cô uống một ngụm, cười với Diệp Sanh: “Khá ngon, sao em không tự pha cho mình một ly?”

Diệp Sanh cười tít mắt ăn sủi cảo, đắc ý nói: “Là bột cà phê rất lâu em mới chọn được đó. Mọi người xung quanh em đều bảo ngon. Nhưng em không uống cà phê thường xuyên, vì uống nhiều ngực sẽ nhỏ đi. Chị Hi, chị đâu lo chuyện này sẽ xảy ra.”

Diệp hi uống sữa cà phê, nhàn nhạt liếc nhìn em ấy, bình tĩnh nói: “Đúng thế, chị không cần lo, nếu bà dì không tới nhắc nhở chị về giới tính của mình hằng tháng thì chị thật sự nghĩ mình là một tên đàn ông.”

Diệp Sanh cười ha ha ha, đập bàn, cười ngặt nghẽo: “Không sao đâu chị Hi, nhan sắc của chị cao như thế, có ngực hay không cũng chỉ là thứ yếu.”

Diệp Hi im lặng lườm em ấy một cái, đứng dậy dọn bàn.

6 giờ đúng, bọn họ xuất phát. Thị trấn cách nơi đây khá xa, Diệp Sanh lái chiếc xe ba bánh điện màu xanh lá cây dùng để chở hàng hóa ra khỏi nhà để xe.

Thùng xe phía sau trải một tấm thảm xốp nhỏ, Diệp Hi vẻ mặt lừng lẫy ngồi sau thùng của chiếc xe ba bánh, hai tay giữ chặt lan can sắt bên cạnh.

Trường đây đều là ngồi xe mui trần, vào những ngày nghỉ, A Thanh ở ký túc xá sẽ lái chiếc xe mui trần của mình ra ngoài, đưa mọi người trong ký túc xá đi dạo một vòng, mọi người cùng nhau ra ngoài tôm hùm đất hoặc đến nhà hàng Âu ăn bít tết.

Thùng xe bằng sắt so với chiếc xe cao cấp, thoải mái của A Thanh quả thật là như một trời một vực. Đường quê gập ghềnh khúc khuỷu. Tuy những năm gần đây, Chính phủ đã cấp vốn để thi công đường đá, nhưng phần lớn khoản tiền đó đã rơi vào túi các cán bộ trong quê. Con đường này được sửa sang qua loa, chưa đầy một năm ổ gà, ổ vịt đã chằng chịt, có mấy đoạn đường còn lồi lõm, mấp mô. Con xe ba bánh điện đi trên con đường này xóc nảy đến nỗi có thể gây chết người.

Đợi đến khi xe ba bánh đã lại đến thị trấn, đầu óc Diệp Hi sắp sửa văng ra ngoài tới nơi rồi. Cô nghĩ lại cũng thấy sợ, vỗ vỗ ngực, nhìn những tòa nhà thấp đến đáng thương và những tiểu thương đi tới đi lui trong thị trấn.

Diệp Sanh đỗ xe bên đường, bên đường có một con mương lớn, có mấy bông hoa nhỏ nở ở bụi cây ven bờ. Tuy diện tích phủ xanh ở nông thôn lớn nhưng rất nhiều bụi. Nhà của Diệp Sanh ở nơi hẻo lánh, bốn bề đều là đất xanh, thưa thớt xe cộ tới lui, cũng có thể coi là núi cao nước sạch. Nhưng thị trấn này thì bụi tung mù, nhìn đâu cũng thấy mù mịt.

Diệp Hi và Diệp Sanh cũng có thể xem như là bắt mắt. Đặc biệt là Diệp Sanh, em ấy đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của mọi người. Diệp Sanh khóa xe lại. Phía trước không xa có ba cậu trai trẻ, tất cả bọn họ đều đi giày đinh tán và mặc quần đen bó sát, phía trên thắt một chiếc thắt lưng Hermes giả 10 tệ mua trên Taobao kèm ưu đãi freeship, tóc cạo trắng hai bên, để lại phần tóc phía trên cực giống đầu chim hồng hạc và tóc mái hình tam giác trước trán, ăn diện theo phong cách nhảy xã hội [1] tiêu chuẩn.

[1] Mọi người tìm cụm từ “năm anh áo đen Trung Quốc nhảy” nhé ꒰(・‿・)꒱

Trước đây, Diệp Hi chỉ nhìn thấy kiểu ăn mặc tương tự trong một vài video ngắn, bây giờ được thấy phiên bản đời thực, cũng không ngứa mắt lắm. Lúc này, ba thanh niên xã hội tụ lại, nhìn Diệp Sanh mà thì thầm to nhỏ. Thanh niên cao to mặc âu phục trắng ở giữa cười lên hai lần, đút hai tay vào túi quần, một bước lắc đầu ba lần đi đến gần Diệp Sanh.

Hắn nhìn Diệp Sanh từ đầu đến chân, nghiêng đầu lắc lắc tóc mái hình tam giác trước trán, hai tay đút túi, bắt chéo chân, tạo dáng mà trong đầu mình cho là ngầu, nói với Diệp Sanh: “Người đẹp, năm nay em bao nhiêu tuổi? Thêm bạn WeChat tìm hiểu chút đi.”

Diệp Hi nhìn tấm lưng gù và bộ âu phục trắng rộng thùng thình trên người hắn. Từ trước tới giờ cô chưa thấy người như vậy bao giờ, cũng chưa từng thấy bộ Âu phục nào như vậy bao giờ. Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy rất mới mẻ, một tia hứng thú đã mất từ lâu lại bùng dậy.

Diệp Sanh liếc nhìn thanh niên rồi lập tức bật cười. Thanh niên kia nhìn em ấy như say như mê, Diệp Sanh vung vung đuôi tóc, cười hì hì nói: “Xin lỗi nha, hôm nay không đem theo điện thoại, sau này có cơ hội thì thêm ha.”

Em ấy nắm tay Diệp Hi, giả vờ áy náy cười với thanh niên kia rồi xoay người bỏ đi. Bọn họ đi bộ đến một siêu thị ở phía đối diện đường, ba thanh niên nọ vẫn bám theo họ từ xa xa phía sau.

Diệp Sanh quay đầu ngó nhìn, trên mặt lộ ra một tia khinh thường: “Hôm nay xui thật đấy. Đám người này xem chừng còn chưa học cấp ba, lấy đâu ra tự tin mà xin WeChat của người ta thế?”

“Chưa tốt nghiệp cấp ba?”, Diệp Hi kinh ngạc.

“Chị Hi, chị đừng ngạc nhiên. Chị còn nhớ trường tiểu học của tụi mình không? Lớp lúc đó có hơn 20 người mà chỉ có hai chúng ta thi đỗ đại học. Những người khác thậm chí còn sinh con rồi. Gã đàn ông vừa rồi còn là con trai của thầy chủ nhiệm tiểu học tụi mình đó, hồi tiểu hơn học trên tụi mình một lớp. Khi đó chị đi Thượng Hải rồi nên không biết, nhưng hồi lớp 4, hắn viết thư tình gửi em. Hai chữ “yêu đương” còn được viết bằng Pinyin. Khỏi phải nói, em ghét hắn chết mất.”

Diệp Hi nghe thấy ba chữ “thầy chủ nhiệm”, bàn tay đang cầm chai Coca vô thức buông lỏng, chai Coca rơi xuống đất, lăn đến gian hàng mì ăn liền ở phía xa.

Diệp Sanh vội chạy đi nhặt chai Coca, lại cầm lấy hai gói mì gói, nói tiếp: “Diệp Hi, chị có biết không? Gã đàn ông vừa rồi còn là con trai của thầy chủ nhiệm tiểu học tụi mình. Không phải thầy chủ nhiệm bị thiêu chết hồi lớp ba rồi sao? Lúc đó hắn vẫn còn học khá giỏi, luôn luôn đứng đầu, nhưng sau khi bố chết thì hắn học không còn giỏi nữa. Mẹ cũng chẳng quản hắn, người khác cũng chẳng quản hắn. Nghe đâu học xong cấp hai thì hắn nghỉ học, suýt chút nữa làm ông bà nội ngoại tức chết. Mấy anh bạn bên cạnh hắn có lẽ cũng là dân thất nghiệp, suy cho cùng thì gió tầng nào gặp mây tầng đó thôi.”

Diệp Hi phân tâm lắng nghe, thuận tay lấy một gói bánh quy, từ từ siết chặt tay. Gói bánh quy bị bóp nát đến biến dạng, dần dần vỡ vụn trong tay cô.

Diệp Sanh đẩy xe hàng đi về phía trước, ba thanh niên kia đi theo phía sau. Siêu thị này không lớn, rẽ mấy vòng bọn họ liền chạm mặt.  

Thanh niên nọ cố gắng ra vẻ như tình cờ gặp nhau, thái độ hết sức mất tự nhiên, cợt nhả nói: “Ôi chao, khéo quá. Lại gặp lại hai người đẹp rồi.”

Diệp Sanh cười giả tạo nói: “Không khéo tí nào. Đừng bám theo chúng tôi nữa. chúng tôi có mắt đấy, cũng không có đui chột đâu.”

Sự thẳng thắn của Diệp Sanh khiến thanh niên kia vô cùng xấu hổ. Có lẽ hắn không ngờ Diệp Sanh lại thắng thắn, đanh đá như thế nên mặt đỏ bừng, gãi gãi sau đầu, lúng túng cười: “Em là Diệp Sanh phải không? Anh là Trương Tuyết Tùng. Chúng ta có quen nhau hồi tiểu học. Nhiều năm không gặp, lúc đầu anh còn không dám nhận người cơ. Haha, em có còn nhớ anh không? Anh chính là người viết thư cho em, hồi lớp bốn đó… Hì hì.”

Hắn ngại đến nỗi không tiếp, xoa xoa gáy rồi cười toe toét nhìn Diệp Sanh, rất giống tên ngốc ở làng phía Đông chỉ biết cười hì hì ngây ngô hồi nhỏ, khí chất xã hội lập tức phai đi không ít.

Diệp Sanh cực kỳ lạnh lùng “Ồ” một tiếng, hờ hững nói: “Vậy à? Tôi không nhớ gì cả.”

Nụ cười trên mặt Trương Tuyết Tùng bỗng cứng đờ. Hai thanh niên bên cạnh hắn trao đổi ánh mắt, thanh niên mặc áo ngắn tay màu trắng và quần jeans xanh đứng bên phải nhìn một lúc, bỗng nhiên mở miệng nói chuyện với Diệp Hi: “Cậu có phải Diệp Hi không?”

Diệp Hi và Diệp Sanh đều sửng sốt, đều tăm tắp nhìn người thanh niên nọ. Thanh niên kia mừng rỡ nhìn cô, hết sức phấn khởi nói: “Mình là Cao Bân, bạn cùng bạn của cậu. Tụi mình ngồi cùng bàn suốt ba năm tiểu học đó. Mình vừa nhìn vào mắt là đã biết chính là cậu rồi.”

Cao Bân, cái tên này được đào ra từ trong sâu thẳm ký ức đã lâu của cô. Xuất hiện cùng với cái tên này là những bức tường lớp học dán đầy báo giấy, chiếc bàn gỗ thấp nhỏ, mục nát trên nền gạch đỏ dính đầy bùn đất và cả ánh nắng đi qua cửa sổ và chiếu lên những cuốn sách.

Tại giây phút này, thứ gì đó sâu thẳm trong thâm tâm Diệp Hi đã thức tỉnh. Nó vạch mở đôi đồng tử đỏ thẫm toát ra sự điên loạn, lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn và móng vuốt đẫm máu tươi.

Nó đang gào thét dữ dội, tiếng gầm gừ vang động núi đá chấn động đến nỗi đôi tay cô khẽ co giật.

Cô mỉm cười, mỉm cười rất vui vẻ. Tuy cô không nhìn được nụ cười này, nhưng từ cách cô cảm nhận được các cơ bắp của mình đang chuyển động, đây nụ cười trông cực kỳ thân thiện. Không ai có thể phát hiện ra linh hồn vặn vẹo ẩn giấu dưới bề ngoài khiến người ta cảm thấy như được soi sáng.

Người đối diện cũng nhiệt tình tươi cười. Diệp Sanh nét mặt tươi cười, như thật như giả oán trách: “Các anh không nói sớm. Tôi còn tưởng các anh là bi3n thái từ đâu tới, lén lén lút lút bám theo cả đoạn đường.”

Bọn họ thêm bạn WeChat, ba người đối diện xem ra rất vừa lòng thỏa ý.

Cao Bân cũng ăn mặc như anh em xã hội, nhưng cậu ta lớn lên cao to lực lưỡng, vô cùng cường tráng, thêm vào đó là mặt vuông chữ điền thật thà, nhìn thế nào cũng thấy rất chất phác.

Cao Bân và Trương Tuyết Tùng giúp các cô xách đồ. Đến khi Diệp Sanh lái xe điện ba bánh đi xa, bọn hắn vẫn lưu luyến bịn rịn đứng đó.

Đêm đó, Diệp Hi nằm trên giường thao thức, mở to mắt nhìn chiếc vòng bắt giấc mơ màu xanh lam treo cuối mùng, không dám nhắm mắt.

Một khi khép mắt lại, ngọn lửa của nhiều năm trước lại bắt đầu lan rộng trước mắt cô.

Ngọn lửa không thể dập tắt này đã bùng cháy suốt nhiều năm, vĩnh viễn không có cách nào chấm dứt.

– ————————————————————–

Tác giả có lời muốn nói:

Bắt đầu đại tu ba chương đầu, lần đầu viết tiểu thuyết dài như vậy, bút lực chưa đủ, chưa nắm bắt rõ tiết tấu, cốt truyện cũng không có sức hấp dẫn lắm, văn án không hề cuốn, thiếu sót nhiều quá, khóc thút thít rất to, thở dài-ing~

Chương trước Chương Sau

Chú thích

    Bình luận
    TRUYỆN HOT
    Xem thêm