Chương 10: Tuổi Thơ Trong Mơ
Diệp Hi đứng dậy giữa đống quýt lăn tới lăn lui trên mặt đất, ông chủ sạp có làn da rám nắng đứng trước sạp vội vàng quỳ xuống đất nhặt quýt.
Ông mặc một chiếc áo khoác da bị thủng lỗ chỗ, bàn tay thô ráp, nứt nẻ của ông nhanh chóng nhặt vài ba quả quýt đang lăn lóc, đặt trở lại sạp hàng.
Đôi bàn tay đó, Diệp Hi nhìn kỹ hơn, những mạch máu nổi trên đó, những vết nứt nẻ và giữa kẽ móng tay vương bụi bẩn, lòng bàn tay còn có một lớp chai sạn dày màu vàng cũ.
Một bàn tay vươn về phía cô, chủ nhân của bàn tay nở nụ cười thật thà chất phác với cô. Cô nhìn những nếp nhăn ngang dọc trên mặt ông rồi chìa tay ra nắm lấy bàn tay đó. Cứng hơn cả đá núi mà cô bám vào lúc khi leo núi. Lực đạo truyền tới vững vàng và mạnh mẽ như núi cao. Cô không hiểu đã phải cực khổ như thế nào mới có thể tạo ra đôi bàn tay như vậy.
Một cô bé tết tóc hai bên từ đằng sau những thùng trái cây chất đống phía sau sạp hàng chạy tới. Em ấy mặc một chiếc áo caro đỏ có mảnh vá và quần jeans đen cũ kỹ. Chiếc quần jeans kia có hơi ngắn, lộ ra cổ chân thon thả bị gió thổi lạnh đến ửng đỏ của cô bé. Chân mang một đôi giày vải cũ màu xám, phần viền đã bị sờn.
Cô bé chớp chớp đôi mắt đen láy trầm tĩnh, hiếu kỳ nhìn Diệp Hi. Đôi bàn tay nhỏ đo đỏ đột nhiên cầm lấy một quả quýt màu cam trên sạp hàng rồi đưa cho cô.
Diệp Hi đứng đó, không biết có nên nhận hay không. Cô bé chớp đôi mắt đen nhánh, cố chấp nhìn cô. Diệp Hi chợt muốn cười.
Hai chị em nhìn nhau hồi lâu. Bàn tay cầm quýt của cô bé nhỏ cứng đờ giữa không trung. Em ấy thấy Diệp Hi không nhận quýt, cảm giác tuyệt vọng bỗng dâng lên trong đôi mắt to to, nước mắt lập tức trào ra.
Đúng lúc Diệp Hi không biết phải làm sao, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói rất nhẹ, rất nhẹ: “Chị nhận quýt đi, nếu không em ấy sẽ rất đau lòng rất rất lâu đó.”
Diệp Hi đã vô cùng quen thuộc với giọng nói này. Cô liếc nhìn đôi bàn tay đầy vết nứt nẻ của cô bé nhỏ rồi nhận lấy quả quýt.
Quả quýt rất to, vỏ đã không còn tươi nữa.
Đôi mắt to đen láy của cô bé tức khắc hóa thành trăng lưỡi liềm, giây trước đó nước mắt tràn mi, giây tiếp theo từ nước mắt lại biến thành nụ cười. Em ấy mỉm cười ngọt ngào với Diệp Hi rồi lanh lợi chạy trở lại sau chồng thùng giấy.
Diệp Hi cầm quýt, quay qua nhìn về phía người đang đứng sau lưng.
Áo len cao cổ màu trắng và váy dài xếp ly màu be, bên gáy có hai bím tóc tết lỏng, trên mặt đeo kính gọng mỏng màu bạc.
Không còn nhếch nhác nữa, mà còn là một nữ sinh xinh đẹp.
Diệp Hi hỏi: “Làm sao cô biết nếu như tôi không nhận quýt, em ấy sẽ đau lòng rất lâu?”
Cô ấy thẹn thùng lắc đầu, mỉm cười nhìn người đàn ông đang lớn giọng chào hàng trong sạp, đôi mắt sau tròng kính ngập một tầng nước mỏng.
Diệp Hi nhìn đôi mắt đen láy đằng sau mắt kính giống hệt cô bé kia, bỗng hiểu ra gì đó, cô lên tiếng hỏi: “Cô bé kia là cô ngày nhỏ à?”
Cô ấy lại mỉm cười thẹn thùng, sau đó gật đầu, có phần buồn bã nói: “Kia chính là bố em, ông là nông dân, ngoài trồng trọt ra ông còn làm một vài việc khác để mưu sinh. Mùa đông ông đến chợ bán trái cây, em sẽ luôn ở phía sau tính tiền. Lúc trời lạnh, ông sẽ xếp hộp giấy đựng hoa quả chồng lên nhau, để em núp đằng sau đó.”
Gió lạnh ở trong mơ không thể thổi đến các cô, nhưng Diệp Hi nhìn rất rõ trên bàn tay bẩn thỉu chi chít nốt chai của người đàn ông kia lại nứt ra một vết thương, máu đang chảy ra. Cô bé ngồi sau thùng giấy run rẩy, thò cái đầu nhỏ ra ngoài. Gió lạnh thổi mái tóc em ấy rối bù. Em ấy run cầm cập, bịt tai rồi chạy ra ngoài, đặt một đôi găng tay chuột Mickey màu đen nhỏ lên đống quýt.
Người đàn ông quay đầu mỉm cười, vui vẻ đưa lại đôi găng tay chỉ bằng nửa lòng bàn tay mình cho cô bé, lắp bắp: “Không… Không cần, nhỏ quá, bố… không đeo… vừa, con… con đeo đi.”
Cô bé chớp chớp mắt, đeo găng tay chuột Mickey vào rồi chạy ra sau thùng giấy.
Diệp Hi nhìn cảnh tượng này mà không chớp mắt lấy một cái, nghe thấy nữ sinh bên cạnh nói với giọng rất nhẹ nhàng: “Lúc đó rất nghèo, em cũng không hiểu chuyện. Ngày hôm đó mẹ em bán được mấy quả trứng gà, bảo bố mua lấy một đôi găng tay mà đeo. Khi bố dắt em vào cửa hàng để mua găng tay, em nhìn thấy đôi găng tay chuột Mickey đó thì nhao nhao đòi. Bố cười haha rồi mua cho em. Ông ấy tay trần chuyển hàng trong gió. Lần đó sau khi về nhà, tay ông bị gió thổi đến nỗi nứt toác rỉ máu. Hồi đó ở trường tiểu học có một bạn rất thích găng tay của em, em liền đổi đôi găng tay này lấy găng tay của bố cậu ấy. Đêm trước ngày đổi găng tay, em thật sự không nỡ, ôm găng tay trốn trong chăn khóc cả đêm.”
Cô ấy lảm nhảm nói, Diệp Hi nghe cũng thấy buồn trong lòng.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó em vẫn đổi găng tay. Đôi găng tay em đổi lấy có màu xám khói, trên đó có hai đường sọc trắng, vừa to lại vừa ấm. Em vui vẻ cầm găng tay chạy về nhà, đưa găng tay đổi được cho bố. Nhưng bọn họ lại rất buồn, mẹ trực tiếp ôm lấy em khóc.”
Diệp Hi sau khi nghe vậy có chút mơ màng, cô chưa từng chịu nghèo. Trước khi bố cô nổi danh, ngày nào cô cũng phải ăn cơm thừa canh cặn. Nhưng nghèo đến mức ấy khiến cô cảm thấy khó tin, thậm chí là viển vông.
“Làm sao lại nghèo đến thế?”, Diệp Hi hỏi.
Nữ sinh cười, không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi: “Cô bé hái hoa hồng là chị hồi nhỏ phải không? Màu sắc ở hai mắt khác nhau. Bây giờ tuy không rõ lắm, nhưng vẫn dễ nhận thấy. Nhìn gần sẽ thấy quanh đồng tử mắt phải có một đường viền màu vàng, quanh đồng tử mắt trái có đường viền nhạt màu. Giống như chị đeo kính áp tròng khác màu vậy.”
Diệp Hi nói: “Là chứng loạn sắc tố mống mắt. Lúc nhỏ mắt màu vàng không nhạt như hiện tại, lớn rồi màu ở viền nhạt đi, màu sắc ở giữa vẫn còn đó nên mới tạo thành đường viền màu vàng như hiện tại. Bên mắt màu xám không đậm như bây giờ, sau này đường viền đậm hơn, màu ở giữa vẫn vốn là như vậy nên mới trở thành như bây giờ.”
Nữ sinh lại mím môi cười: “Người xuất hiện trong mơ thật thú vị, nếu tóc chị bảy sắc cầu vồng thì vui hơn.”
Đây là giấc mơ của cô, cô mơ thấy cô ấy. Cô ấy nghĩ đây là giấc mơ của cô ấy, cô ấy mơ thấy cô.
Diệp Hi bàn luận về chứng loạn sắc tố mống mắt của cô với vị khách trong giấc mơ. Thẳng đến khi trong mơ nổi lên gió lớn, người ở chợ dần dần ít đi, người cha thật thà chất phác và cô con gái nhỏ bắt đầu dẹp hàng.
Quýt được đóng gói trong thùng giấy rồi chuyển lên một chiếc xe ba bánh cũ. Cô bé ngồi trong thùng giấy ở phía sau xe. Ông lấy ra một cuộn băng dính bám bụi, nhe răng trợn mắt dán một đoạn lên mu bàn tay, đội lên chiếc mũ phớt cũ, cúi đầu quần vài mảnh vải dày quanh chân. Sau đó nghiến răng, khom lưng đạp chiếc xe ba bánh kêu kẽo kẹt ngược chiều gió.
Cô bé ở phía sau run cầm cập, cuộn mình lại, ôm đầu gối, nhìn bóng lưng của bố, trên tay mang đôi găng tay chuột Mickey màu đen, che đôi tai đỏ bừng vì lạnh.
Khi hai bố con đạp xe đi xa, xe cộ bỗng nhiên tản đi giữa cảnh tượng trong mơ nhộn nhịp. Giống như khi sênh ca kết thúc, nhạc tàn người tan, chỉ còn lại gió cát yếu ớt. Tất thảy lập tức trở nên vắng lặng.
Họ sánh bước cạnh nhau, nhìn cát bụi bị gió khuấy động phía xa, cuồng phong gào thét, cát đá bay đi, nhưng trong lòng lại có một cảm giác yên tĩnh đến lạ.
Những người bán hàng và người đi đường biến mất trong gió. Trên con đường rải sỏi vắng tanh chỉ có tiếng gió thổi qua lại.
Giấc mơ sắp kết thúc rồi.
Bởi Diệp Hi ở trong mơ nghe rất rõ tiếng đồng hồ báo thức reo.
“Không yêu tôi thì thôi vậy… Lồ ng ngực của tôi đây, nếu em… Chẳng cần cái ôm thương hại…” [1] [1] Bài hát “Không yêu thì thôi (不爱我就拉倒) – Châu Kiệt Luân”
Đây là báo thức của Diệp Sanh. Hôm nay em ấy phải dậy lúc 5 giờ để lên thị trấn mua đồ, phải cố gắng tranh thủ về trước 9 giờ, nếu không nắng hè sẽ biến em ấy thành thành một con gà ác mất.
Diệp Hi biết cô sẽ sớm thoát khỏi giấc mơ và trở về thế giới thực. Cô quay đầu, nhìn thấy đôi mắt đằng sau gọng kính đang dịu dàng chăm chú nhìn mình.
Đôi mắt nhỏ mà dài, có hai mí mảnh, khóe mắt sâu, đuôi mắt hơi xếch. Hình dáng này rất tinh tế, phong lưu xen lẫn với thanh lịch. Không thiếu cũng không thừa, rất phù hợp với khuôn mặt tri thức đó.
Trong mơ, gương mặt cô ấy rất rõ ràng cũng rất mơ hồ. Thứ rõ ràng là đường nét của cô ấy, thứ mơ hồ là ngũ quan của cô ấy. Tuy rằng họ gần trong tầm tay, nhưng lại giống như có một lớp màn vĩnh cửu ngăn cách, không thể nhìn rõ.
Chỉ duy nhất đôi mắt ấy là sáng sủa và rõ ràng, sở hữu sức mạnh ấm áp và kiên định có thể chứa đựng vạn vật trên thế gian.
Mọi thứ tiêu tan, sụp đổ mà không hề báo trước. Diệp Hi rơi vào bóng tối, tỉnh lại từ trong bóng tối, trước mắt cô là chiếc mùng màu hồng ở phía trên giường.
Diệp Sanh mơ màng đứng dậy mặc quần áo, mái tóc dài rối bù lướt qua cánh tay cô, chúng có độ bóng mềm và ẩm, làm cô nhớ đến đám rong đung đưa theo nước biển.
Gió hôm nay hơi lớn, gió thổi khiến lá cây phát ra tiếng xào xạc. Tiếng hót của chim sẻ và chim én đồng thanh vang lên.
Diệp Hi đứng dậy tắt báo thức, vừa quay đầu, Diệp Sanh đột nhiên mơ màng ngã xuống. Cô rón rén mở túi, cầm hộp chia thuốc lên, nhắm mắt, một hơi nuốt hết thuốc.
Vị đắng từ từ lan tỏa trong nụ vị giác [2], bộ não rỉ sét máy móc cảm nhận được sự tồn tại của chính nó. Lúc này cô vẫn mục nát, tê dại, trôi dạt như bụi trần, nhưng cảm giác yên bình trong mơ vẫn còn đó. Cô nhắm mắt lại, có chút không muốn thức dậy khỏi cơn mơ.
[2]Nụ vị giác: Cơ quan cảm nhận của vị giác, nằm trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị