Ban Ngày Bị Hủy Hôn, Buổi Tối Bị Chỉ Huy Vừa Đáng Yêu Vừa Hung Dữ Đòi Ôm
ban-ngay-bi-huy-hon-buoi-toi-bi-chi-huy-vua-dang-yeu-vua-hung-du-doi-om-93
Chương 93: Bạch Hổ thất vọng với chủ nhân
Tô Vãn nghe thấy tiếng đóng cửa, lập tức kéo áo choàng tắm bên cạnh và quấn chặt lấy mình. Quay lại nhìn thấy Cố Tước, cô ngay lập tức đỏ mặt và có chút khó hiểu.
“A Tước, anh vào mà không gõ cửa à!”
Dù là vợ chồng thì cũng cần chút riêng tư chứ!
Nhìn vẻ mặt lo lắng và khuôn mặt đỏ ửng của cô, Cố Tước thản nhiên nói một câu: “Xin lỗi.”
Khóe miệng Tô Vãn giật giật. Người đàn ông này, xin lỗi thì ngày càng giỏi đấy!
Cố Tước mặc bộ đồ mặc nhà màu đen, chất vải mềm mại ôm sát cơ thể, tôn lên vóc dáng của anh. Anh bước tới gần, giọng điệu vẫn như thường lệ, điềm tĩnh.
“Trước đây video mà Hách Dịch Thường đăng lên mạng đã gây nên chủ đề bàn tán sôi nổi. Anh đã cho người kiểm soát dư luận và qua đây để hỏi xem em có ý kiến gì không.”
Tô Vãn chợt nhớ đến chuyện này.
Cô lập tức bảo Tiểu Bạch mở video trên mạng lên.
Trên mạng có đủ mọi lời bàn tán.
Lúc đầu, dù vẫn có người cho rằng Tô Vãn không xứng với Cố Tước, nhưng dù sao hai người cũng đã kết hôn rồi. Hầu hết các cư dân mạng lý trí đều lần lượt gửi lời chúc phúc.
Đặc biệt là khi thấy hai người họ ôm nhau trong video, nhiều cư dân mạng đồng thanh kêu ngọt ngào quá.
Nhưng khi độ nóng của video càng ngày càng tăng, có người đã đào lại đoạn video của đám cưới trước đây của Tô Vãn và Cố Tước.
“Tôi hơi bối rối, đây là chuyện gì vậy? Hách Dịch Thường rốt cuộc có quan hệ gì với vợ của Chỉ huy Cố?”
“Là bi kịch tình trường, à không, Hách Dịch Thường chính là vị hôn phu trước đây của phu nhân Chỉ huy đó.”
“Hách Dịch Thường đã không xuất hiện trong ngày cưới, sau đó phu nhân Chỉ huy đã kết hôn với Chỉ huy?”
“Nói như vậy, Chỉ huy đại nhân là người thay thế à?”
Tô Vãn thấy đến đây, khẽ nhíu mày.
Cô nói: “Kiểm soát dư luận đi, em không muốn họ nói anh như vậy. Dù sao, chuyện về Hách Dịch Thường là chuyện quá khứ của em…”
“Anh không quan tâm họ nói gì.”
Tô Vãn khẽ há miệng, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Cố Tước, đột nhiên không biết nên nói gì.
Người đàn ông này, ngoài những lúc rơi vào giai đoạn hưng cảm, thường ngày đều lạnh lùng như vậy.
Nhưng Tô Vãn có thể cảm nhận được rằng anh có tình cảm với cô.
Sự nuông chiều trong từng chi tiết nhỏ, sự quan tâm không nói ra, và đôi khi là tình yêu mãnh liệt.
Nhưng, từ khi nào anh đã bắt đầu thích cô như thế?
“Trễ rồi, ngủ sớm đi.” Cố Tước cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, “Chuyện trên mạng anh đã cho người theo dõi, sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.”
Tô Vãn đành gật đầu.
Nhìn theo bóng dáng Cố Tước rời đi.
Bạch Hổ đang bay lượn ở cửa, nhìn thấy Cố Tước bước ra, đột nhiên có chút thất vọng.
“Chủ nhân, tôi cứ tưởng tối nay ngài sẽ ở lại chứ! Tay của ngài bị thương nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến mọi chuyện cả. Chủ nhân, ngài đành lòng để phu nhân một mình sao?”
Cố Tước không để ý đến Bạch Hổ, quay người bước vào một phòng ngủ khác.
Anh chỉ là không muốn tối nay làm cô mệt.
Bởi vì nghi thức đám cưới ngày mai sẽ khá phức tạp và vất vả.
Nhưng dù vậy, trong đầu Cố Tước vẫn hiện lên hình ảnh cô thử bộ váy cưới mỏng manh đỏ rực vừa nãy… thật đẹp.
Thôi được rồi, đi tắm nước lạnh thôi.
**
Ngày mai, chính là ngày cưới của vị Tổng chỉ huy đầu tiên của Liên bang Đế quốc, khiến mạng xã hội trở nên náo nhiệt.
Tô Mạn nằm trên giường, tắt thiết bị cá nhân, bực bội đến mức nghiến răng.
Cô nghĩ, bây giờ chắc chắn Tô Vãn đang vô cùng đắc ý!
Chỉ trong chốc lát đã kết hôn với người đàn ông có thân phận cao quý như vậy, lại còn đang mang thai…
Hừ, ai biết được đứa con trong bụng cô ta có phải là của Tổng chỉ huy không chứ!
“Đúng rồi! Nếu tung tin trên mạng rằng đứa trẻ đó không phải của Tổng chỉ huy, thì danh tiếng của Tô Vãn sẽ bị bôi nhọ hoàn toàn!”
Đến lúc đó, nhà họ Tô cũng sẽ cân nhắc lại, xem có nên để cô ta làm người thừa kế hay không!
Đôi mắt Tô Mạn sáng rực lên.
Cô tự cho rằng mình đã tìm ra cách tấn công Tô Vãn tốt nhất.
Ngày mai sẽ có rất nhiều phóng viên đến dự đám cưới, chỉ cần cô vô tình nói vài câu, còn lo gì họ không viết bài?
Tâm trạng của Tô Mạn lập tức vui vẻ hơn!
Cô cũng quyết định rằng ngày mai phải ăn mặc thật xinh đẹp.
Sau khi chọn được chiếc váy sẽ mặc vào ngày mai, Tô Mạn phát hiện vẫn thiếu vài món trang sức.
Cô quyết định đi tìm mẹ để mượn vài món trang sức đeo.
Đây là căn nhà mà Tô Chấn đã mua ở Khu vực thứ nhất, không quá lớn nhưng đủ để tạm trú.
Hôm nay Tô Chấn không có ở đây, ông đến khách sạn của nhà họ Tô ở Khu vực thứ nhất, không rõ làm gì.
Trong nhà chỉ có Tô Mạn và mẹ cô, Đỗ Vi Vi.
Nhưng khi Tô Mạn đi đến trước cửa phòng mẹ mình, cô đột nhiên nghe thấy tiếng nói bên trong!
Một giọng là của mẹ cô, còn giọng kia… là một người đàn ông lạ!
Vì cách một cánh cửa, Tô Mạn không nghe rõ hai người đang nói gì.
Chỉ là khi cô muốn nghe tiếp thì tiếng nói đột nhiên ngừng lại, và cánh cửa bị mở ra đột ngột.
Điều này khiến Tô Mạn giật mình!
Dường như ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cô nhìn thấy thứ gì đó màu hồng lóe lên?
Đỗ Vi Vi thấy là con gái mình thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt vẫn đầy bất mãn.
Bà đứng ở cửa, không có ý định để con gái bước vào.
“Tiểu Mạn, con đang làm gì vậy?”
“Mẹ, con muốn mượn mẹ vài món trang sức để đeo ngày mai… Mẹ vừa nói chuyện với ai vậy?”
“Mẹ đang trò chuyện với bạn. Trang sức để sáng mai con mặc xong rồi qua chọn, như thế sẽ hợp hơn. Đã khuya rồi, con nên nghỉ sớm đi, nhớ kỹ, ngày mai phải tràn đầy sức sống, buổi lễ này sẽ có rất nhiều nhân vật quan trọng và con cái họ tham gia.”
“Vâng, con biết rồi, mẹ ngủ ngon.”
Nhìn theo bóng con gái rời đi, Đỗ Vi Vi mới quay người vào phòng, đóng cửa lại.
Lúc này, trong phòng của Đỗ Vi Vi vẫn còn một người khác.
Người đàn ông có vẻ ngoài khoảng hơn ba mươi tuổi, đôi mắt đào hoa, khuôn mặt có chút phong lưu, ánh mắt mang chút tà khí.
Trên tai trái anh ta là chiếc khuyên tai đính kim cương, phát ra ánh sáng đỏ yêu dị. Mái tóc đen lộn xộn phủ xuống, che đi ánh nhìn ác độc.
Đây là một người đàn ông có vẻ đẹp đến mức ma mị.
Tất nhiên, nếu bỏ qua phần thân dưới của anh ta, nơi những xúc tu ghê rợn và đáng sợ của loài bạch tuộc đang trườn bò.
Khóe miệng của Lucifer cong lên một nụ cười khinh miệt.
“Vi Vi, con gái của cô sao còn xấu hơn cả cô vậy?”
“Thưa ngài Lucifer, chuyện này… không phải là điều tôi có thể quyết định.”
Đối mặt với Lucifer, Đỗ Vi Vi rơi vào trạng thái vô cùng phức tạp.
Một nửa là sự si mê cuồng nhiệt.
Một nửa là nỗi sợ hãi tột độ.
Hai cảm xúc này đan xen, khiến ngũ quan của bà trở nên méo mó.
Nếu Tô Chấn nhìn thấy tình trạng của Đỗ Vi Vi lúc này, chắc chắn ông sẽ bị dọa sợ đến mức không dám ôm lấy mối tình đầu của mình nữa.
Lucifer ngồi trên ghế sofa, những xúc tu nhẹ nhàng đong đưa.
Màn hình trước mặt hắn đang chiếu đoạn video mà Hách Dịch Thường đã lén quay trước đó.
Video dừng lại ở cảnh Tô Vãn và Cố Tước ôm nhau.
“Chậc, không ngờ con gái của Tô Chấn lại xinh đẹp đến vậy, không trách gì vị Tổng chỉ huy kia cũng gục ngã, đến cả ta nhìn cũng phải động lòng.”
Cô gái xinh đẹp như vậy.
Phải dùng xúc tu, từ từ, từ từ, cuốn lấy, rồi nhìn cô ta dần dần mất đi hơi thở…
Nhưng khi Đỗ Vi Vi nghe Lucifer khen ngợi Tô Vãn xinh đẹp, trong mắt bà lóe lên một tia oán hận.
Tô Vãn, cũng giống như mẹ cô ta, chỉ có khuôn mặt đẹp mà thôi!
Tại sao đàn ông lại nông cạn đến vậy, chỉ cần thấy phụ nữ xinh đẹp là quên hết mọi thứ sao!
Những lời này, Đỗ Vi Vi chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói ra trước mặt Lucifer.
Lucifer ngắm nghía vẻ đẹp của Tô Vãn trong video một lát, rồi lười biếng nói: “Ngày mai cô tìm cách đưa ta vào tiệc cưới, ta phải tặng cho vị Tổng chỉ huy đáng kính của ta một món quà lớn!”