Chương 11
“Cái gì? Phó bản thử luyện khu mới! Anh xác định?” Một người phòng bên cạnh đề cao âm lượng, giọng điệu vừa gấp gáp vừa kinh ngạc, hiển nhiên rất là không thể tưởng tượng.
Nhan Như Tinh vẫn luôn dựa vào vách tàu, nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên trợn mắt, chỗ sâu trong đôi đồng tử màu nhạt hiện lên một tia kinh ngạc.
Cô đã nghe qua phó bản thử luyện, nhưng phó bản thử luyện khu mới là cái quái gì?
Đây là điểm mù mà cô chưa chạm đến, mặc dù sau khi kết thúc phó bản thử luyện, cô đã nghiêm túc lên diễn đàn trò chơi để lấy kinh nghiệm. Nhưng tin tức trên diễn đàn, cơ bản chỉ là một số nội dung mà tất cả mọi người đều biết.
Không khác những gì Triệu Tiểu Bắc nói cho cô ở phó bản lắm.
Các loại thông tin như là tình huống cụ thể liên quan đến phó bản hầu như luôn nằm trong tay các tổ chức tư nhân hoặc chính phủ.
“Nhỏ giọng lại đi.”
“Anh xác định là phó bản thử luyện khu mới sao?” Một người đè thấp giọng, dồn dập hỏi.
“Không xác định, nhưng tám chín phần mười.” Ngô Vũ mang tin tức về tiếp tục nói: “Người mới rất nhiều, trong toa xe giường cứng đằng sau, hầu như mỗi toa đều có một nửa là người mới.”
“Còn có một tin tức, tôi cảm thấy chúng ta cần cảnh giác hơn.”
“Như tôi vừa nói, đoàn tàu này có hai toa xe giường mềm cao cấp là toa số 1 và toa số 7.”
“Bất hạnh chính là, Hiện tại vị trí chúng ta đang ở chính là toa xe số 7.”
“……”
“Cho nên chúng ta phải sẵn sàng chuẩn bị đối kháng hai bên bất kỳ lúc nào.”
Hắn ta vừa nói xong những lời này, phòng bên cạnh im lặng một lúc lâu.
Hồi lâu sau, có người bật ra một chữ ‘Fuck!”
Vốn dĩ bọn họ còn cảm thấy vui sướng vì bản thân được ở toa xa cao cấp, rốt cuộc chỗ này là an toàn.
Nhưng nếu thật sự nguy hiểm tiến đến, nơi an toàn nhất rất có thể sẽ biến thành bùa đòi mạng.
“Thật là xui xẻo mà, tốn số tiền lớn để mua vé vào phó bản ngắm cảnh, kết quả trực tiếp biến thành phó bản thử luyện khu mới. Đ!t con mẹ nói, chờ ông đây trở về, xem ông có đánh lái buôn kia ra hố phân không.”
“…… Được rồi, đừng oán giận nữa, hiện tại nên nghĩ xem nên làm như thế nào.”
“Phó bản thử luyện khu mới là kỳ ngộ cùng là nguy hiểm, trước khi không biết nguy hiểm là cái gì, chúng ta nên gắn bó với nhau hơn, điều này không thành vấn đề gì chứ?”
“Nếu không thành vấn đề, kia mọi người tự giới thiệu làm quen với nhau đi, miễn cho lát nữa không biết xưng hô thế nào.”
“Tôi kêu Lâm Thành Liên……”
Đằng sau Nhanh Như Tinh không lắng nghe nữa, bởi vì Tần Sở đã trở lại.
Nhưng mà anh là mang theo vết thương trở về.
Nhìn vết bầm tím trên mặt anh, Nhan Như Tinh theo bản năng nhíu mày, hỏi: “Anh đánh nhau à?”
Trong lòng Tần Sở ôm một lốc nước khoáng, nghe vậy đặt nước xuống, như đứa trẻ mắc lỗi, đứng trước mặt Nhan Như Tinh, thật cẩn thận nói: “Là những người đó ra tay trước.”
“Bị thương ở đâu?” Nhan Như Tinh vẫy tay với anh: “Ngồi xuống cho em xem.”
Tần Sở nghe vậy, trong lòng vui mừng chớp chớp mắt, không chút suy nghĩ, khuỵu chân ngồi xổm xuống trước mặt Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh duỗi tay ôm mặt anh, nhìn trái nhìn phải, phát hiện chỉ là trầy ra, thoáng thả lỏng, giọng điệu nghiêm túc nói: “Chốc lát đừng ra ngoài nữa.”
“Nhưng mà…” Tần Sở không muốn đồng ý, anh rất bất an, anh còn muốn đi tranh mấy món nữa.
Nhưng Tinh Tinh……
“Được rồi, anh không đi, em đừng khóc.” Tần Sở không ngờ Nhan Như Tinh nói đỏ mắt liền đỏ, chân tay luống cuống duỗi tay ra hứng lấy nước mắt cô.
“Anh không đi, anh nghe em.”
Haizz, lần này Tinh Tinh tỉnh lại, hình như càng thêm dính người!
Nhận được sự đảm bảo của anh, nước mắt Nhan Như Tinh ngay lập tức thu lại.
“Khi anh không ở đây, em nghe được một số tin tức.” Nhan Như Tinh vô ý thức xoay hạt châu màu đỏ trên cổ tay: “Về phòng bên cạnh.”
Phòng bên cạnh?
Tần Sở cả kinh, quay đầu nhìn mắt tường ngăn cách phòng bên cạnh.
“Em nghe thấy bọn họ nói, trên đoàn tàu sẽ xảy ra một số nguy hiểm không lường trước được.” Nhan Như Tinh không thể trực tiếp nói cho Tần Sở chuyện liên quan trực tiếp đến người chơi.”
Nếu không sẽ bị hệ thống cảnh cáo.
Ba lần cảnh cáo, trực tiếp bị loại trừ, mà kết cục chính là tử vong.
Đây cũng là nguyên do tại những những người chơi quanh co lòng vòng dùng đề tài ‘chơi game’ để xác định thân phận.
“Nguy hiểm gì?” Lúc này Tần Sở nghe được lời Nhan Như Tinh, khuôn mặt lộ ra vẻ căng thẳng, trong đầu hiện lên ý nghĩ ‘quả nhiên là như thế’.
“Tạm thời còn không biết.” Nhan Như Tinh nói, đôi mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Đoàn tàu còn không có xuất phát, sân ga vắng tanh, mơ hồ vẫn còn thấy nhân viên đoàn tàu mặc đồng phục màu xanh đi đi lại lại bên ngoài.
“Nếu không, chúng ta xuống xe đi.” Tần Sở bắt lấy tay Nhan Như Tinh, ánh mắt chuyên chú chờ mong.
Chỉ là ý nghĩ này của của anh trực tiếp bị gián đoạn bởi quảng bá đột ngột vang lên trên tàu.
“Quý hành khách và các bạn thân mến, xin chú ý, chuyến tàu Z9 mà quý khách đang đi sắp khởi hành. Vì sự an toàn của cá nhân, xin vui lòng quay trở về toa tàu của mình. Trong quá trình tàu chạy, xin vui lòng không chạy lòng vòng trong xe. Trạm tiếp theo, thung lũng hoa Mạc Nại.”
“Thung lũng hoa Mạc Nại là cảnh đẹp nổi tiếng nhất Mạc Nại, nơi này hàng năm bốn mùa như xuân, phong cảnh như vẽ, là nơi mà mỗi một nghệ sĩ nên đến.
Tháng sáu tháng bảy hàng năm là mùa hoa nở ở thung lũng hoa Mạc Nại, lúc đó biển hoa nở rộ, hương thơm ngàn dặm, thu hút vô số côn trùng động vật. Nếu đủ may mắn, khi đi ngang qua thung lũng hoa Mạc Nại, chúng ta sẽ được tận hưởng khung cảnh kỳ lạ: những bông hoa nở rộ và muôn loài sinh vật tụ tập dưới ánh hoàng hôn.
Đài vẫn liên tục mô tả cảnh đẹp của thung lũng hoa Mạc Nại, mà Nhan Như Tinh đã không còn muốn nghe tiếp.
Cô hỏi Tần Sở đang bị cảnh đẹp trong đài thu hút: “Hiện tại đã mấy giờ rồi?”
Tần Sở nhìn đồng hồ: “4 giờ 15 phút.”
Thấy sắc mặt Nhan Như Tinh không đúng lắm, anh hỏi lại: “Làm sao vậy?”
“Chuyến tàu bình thường đến thung lũng hoa Mạc Nại mất mấy tiếng?” Nhan Như Tinh hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Tần Sở suy tư một lát, nói: “Đại khái khoảng 5 giờ 30 phút sẽ đến. Thung lũng hoa Mạc Nại, rất gần, đi hơn tiếng là đến.”
“Em muốn chụp ảnh không?”
“Anh mang khẩu trang không?” Hai người đồng lên tiếng.
“Mang theo.” Tần Sở lôi hành lý của mình ra, lấy ra hai cái khẩu trang dùng một lần.
“Có khẩu trang y tế không?” Nhan Như Tinh nói, mày nhíu chặt, buồn bực nói: “Em bị dị ứng với phấn hoa.”
“A?” Tần Sở nghĩ thầm, sao anh chưa từng nghe nói em bị dị phấn hoa, hơn nữa trước kia anh tặng em hoa tươi, không phải em đều nhận à?
Tuy nhiên, dưới ánh mắt tín nhiệm, trông mong của Nhan Như Tinh, Tần Sở từ bỏ phản kháng, thoả hiệp nói: “Nếu không để anh đi hỏi tiếp viên nhé?”
“Ừm, ừm.” Nhan Như Tinh cảm kích nhìn anh, tiếp tục nói: “Nhân tiện hỏi xem có kính nhìn ban đêm không? Nếu phong cảnh vào ban ngày đã đẹp đến thế, vậy vào buổi tối nhất định sẽ đẹp hơn cả. Nhưng em sợ bị muỗi đốt, anh lại đi mua chút thuốc đuổi côn trùng gì gì đó thì càng tốt.”
Sau khi Tần Sở đồng ý rồi rời đi, Nhan Như Tinh lại cẩn thận kiểm tra lại sự chuẩn bị của mình.
Đầu tiên là đạo cụ ‘Nửa chai nước khoáng Lục Tuyền’, cuối cùng cô vẫn lấy nó ra, đặt trên bàn nghỉ ngơi.
Ở đoạn chọn đạo cụ, bởi vì không tháo được chuỗi ngọc đỏ xuống, cho nên cô chỉ có thể chọn một loại.
Giữa ‘nước khoáng’ và ‘hoa tươi’, cô chọn nước khoáng.
Rốt cuộc thì so với bình hoa, tác dụng của ‘nước khoáng’ lớn hơn một chút.
“Cốc, cốc, cốc… “ Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Nhan Như Tinh mặc kệ, lấy ra một suất cơm hộp nhiều thịt mà Tần Sở mua, sau đó đặt lên bàn ăn rồi từ từ ăn.
Tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên vài lần nữa, cuối cùng thấy không có ai ra mở cửa cho mình, lúc này mới dừng lại.
Không bao lâu sau, Tần Sở đã trở lại.
Chỉ là anh vừa mới vừa cửa đã bị người chặn đường.
Vẫn là người đàn ông hỏi chuyện lúc trước, người phụ nữ không có ở đây.
Người đàn ông nhìn thấy Nhan Như Tinh đang ăn cơm, sắc mặt trầm xuống, nhưng nghĩ tới kế hoạch lão đại sắp xếp, hắn ta chịu đựng bất mãn nói: “Lão đại chúng ta tìm hai người mở họp, nếu không muốn xảy ra chuyện đi tới gặp mặt đi.”
Trong tay Tần Sở còn xách theo một cái túi, nghe vậy nhìn thoáng qua toa xe phía sau, không từ chối.
“Đợi chút, tôi dọn dẹp xong sẽ qua.” Anh nói, không màng sắc mặt người đàn ông khó coi, ngay trước mắt hắn ta đóng sập cửa lại.
“Tinh Tinh, có lẽ chúng ta cần đi qua một chuyến.” Tần Sở lo lắng hói.
Nhan Như Tinh dùng khăn giấy lau miệng, nghe vậy duỗi tay nhận lấy túi nilon trong tay anh, lấy ra một cái khẩu trang y tế đeo lên mặt, nhân tiện cũng đeo cho Tần Sở một cái.
Tần Sở tưởng nói anh không cần, kết quả lại dưới ánh mắt kiên định của Nhan Như Tinh, đeo khẩu trang lên.
Nhan Như Tinh không đeo kính ban đêm, nhưng từ trong ba lô của mình lấy cái một cái kính râm.
Sau khi ‘võ trang’ xong, Nhan Như Tinh vươn tay, để Tần Sở bế cô đặt vào xe lăn.
Chờ bọn họ đi qua, Nhan Như Tinh giả dạng toàn thân và ngồi trên xe lăn lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt trong hiện trường.
“Che kín mít như vậy, là do không ra người à?” Người đã chờ lâu không chịu được hai người Nhan Như Tinh đến muộn, nhịn không được lầm bầm một câu.
Nhưng là không ai để ý đến hắn, mà có mấy người chơi nhìn thấy khẩu trang trên mặt Nhan Như Tinh, đôi mắt lập loè.
Lý do Nhan Như Tinh biết bọn họ là người chơi, chủ yếu là vì mấy người chơi ở chỗ này đều đứng chung một chỗ, rạch ròi ranh giới với NPC trong phó bản.
Nhan Như Tinh đếm số người, đại khái có khoảng mười ba người chơi. Đương nhiên, không ngoài trừ có người giống như cô, che giấu tung tích trốn trong đám NPC.
Trước mắt xem ra, có vẻ như một nửa số người chơi và NPC đang ở trong xe.
“Còn có ai không tới không?” Lúc này, trong số các người chơi, một người đàn ông mặc áo da màu đen, khuôn mặt dữ tợn, thân hình cao lớn rắn chắc mở miệng.
“Lưu ca, đều tới rồi.” Đứng sau người đàn ông, một người gầy ốm thân hình thấp bé nhìn lướt qua tất cả mọi người, tất cung tất kính nói.
Lưu ca nghe vậy, mặt mày căng thẳng hơi hơi thả lòng: “Tôi là Lưu Chấn Hải, mọi người có thể gọi tôi là Lưu ca như người vừa nãy. Hiện tại gọi mọi người tới đây, là do có một số việc muốn nói cho mọi người.”
“Tôi nhận được một tin tức, trên đoàn tàu xuất hiện một đám người bệnh bị virus cảm nhiễm. Yên tâm đi, trên toa xe của chúng ta không có, là các toa xe khác. Cho nên từ hôm nay trở đi, vì an toàn của mọi người, mọi người đều tận lực khoá chặt cửa phòng bao, hạn chế ra ngoài.”
“Còn về phần đồ ăn, có chuẩn bị trước thì thôi. Không chuẩn bị cũng không cần lo lắng. Ở chỗ tôi có đồ ăn, chốc lát mọi người tới đăng ký, mỗi ngày tôi sẽ cho người đưa cơm cho mọi người.”
“Không được nói dối, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
“Còn có, nếu buổi tối nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài, ngàn vạn lần đừng tò mò mà đi ra ngoài, nếu không…” Lưu Chấn Hải móc một khẩu súng ra, doạ tất cả NPC giật mình.
“Đừng trách súng trên tay tôi không có mắt!”
Có một số NPC không phục giọng điệu lãnh đạo của anh ta, vẫn luôn chịu đựng, lúc này rốt cuộc không nhìn nữa, tiến lên hai bước, bất mãn lớn tiếng nói: “Anh là ai, dựa vào cái gì mà ra lệnh cho chúng tôi? Còn có virus gì đó mà anh nói, tại sao tôi không nghe thấy tin tức gì? Miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ*, có tin tôi gọi một cuộc điện thoại bắt tất cả các anh lại không?”
*Hồ ngôn loạn ngữ [胡言乱语]: Đây là thành ngữ theo cấu trúc tách từ. “Ngôn” [言] ghép với “ngữ” [语] thành “ngôn ngữ” [言语]. “Hồ” [胡] ghép với “loạn” [乱] thành “hồ loạn” [胡乱], tức “lung tung; qua loa; qua quýt; tuỳ tiện; làm càn; làm bậy”. Cả câu có thể hiểu là “nói bậy; nói xằng; nói xằng xiên; nói xàm; nói nhảm; lời nói bậy; lời nói nhảm”. (Dựa theo QuickTranslator)
“Phanh……”
Tiếng la hét đình trệ một giây sau khi tiếng súng vang lên.
“Câm miệng!” Người đàn ông thấp bé bên cạnh Lưu Chấn Hải quát.
Trong phút chốc, toa xe số 7 yên tĩnh vô cùng.
Tất cả NPC đều sợ hãi che kín miệng, co ro ôm nhau đứng sang một bên vì sợ hãi.