Chương 17: 17: Tặng Quan Tài Một
“Xin các vị hành khách chú ý, đoàn tàu sắp đến ga.
Vui lòng mang theo đồ đạc bên người, lần lượt xuống xe.”
Im lặng giống như đã chết, khoảng mười lăm ngày trưởng tàu chưa từng phát ra tiếng rú lên như điên.
Hoa văn hoa loa kèn màu vàng cầu kỳ phức tạp và không phù hợp với thiết bị dụng cụ đơn giản trên toa hành khách.
Lúc này nó hơi rung rung, lại lặp lại một lần nữa.
“Xin các vị hành khách chú ý, đoàn tàu sắp đến ga.
Vui lòng mang theo đồ đạc bên người, lần lượt xuống xe.”
Nhưng mà vé xe không biến thành bài gỗ lại một lần nữa, mà trực tiếp biến mất không thấy.
Hai người cũng không có đồ đạc gì bên người, hai tay trống không từ chỗ ngồi đứng dậy.
Cửa xe mở ra.
Rồi cửa xe đóng lại.
Trong giọng nói hài hước của trưởng đoàn tàu chứa một chút sự thúc giục của ông chủ vô lương tâm với công nhân viên.
“Những người may mắn, kiếm được 50000 điểm thưởng là có thể về nhà rồi.
Phải cố gắng lên đấy!”
Bên tai còn có tiếng nhắc nhở của nhà ga: “Bạn đã đến được trạm điểm ‘Tặng quan tài’.
Mời hành khách nhanh chóng rời khỏi trạm.”
Đoàn tàu rời đi rồi.
Loa phóng thanh trong nhà ga kia vẫn là kiểu, lấy “Ma vương vĩ đại” mở đầu, lấy “ca ngợi dê rừng, ca ngợi rắn chuông mang đến cuộc sống mới cho các ngươi” làm kết thúc, không biết là ý gì.
Lần trước Nhuế Nhất Hoà không hề chú ý loa phóng thanh bên trên, vả lại cũng chưa kịp chú ý.
Lần này vừa nghe cẩn thận, cảm thấy giọng người đọc cả đoạn này vô cùng diễn cảm, chứa một loại kíƈɦ ŧìиɦ cuồng nhiệt.
Một lần lại một lần phát ra lặp đi lặp lại trong nhà ga, giống như tẩy não khiến người ta sợ hãi.
Lần này hai người ở trong nhà ga đợi lâu hơn lần trước, chính là muốn quan sát nhà ga thật kỹ.
Kết quả cái gì cũng chưa nhìn thấy, nhà ga to như vậy ngoài hai người bọn họ thì vô cùng trống trải, không có chỗ nào bất thường cả.
Rất bình thường, cơ sở phương tiện có thể so với nhà ga đẹp nhất mà cô từng đi.
Vừa bước ra khỏi nhà ga, nó đã biến mất không thấy.
Bên cạnh là quầy báo quen thuộc, bức tường xám và bảng hiệu lớn lợp ngói đen.
Nhuế Nhất Hoà gõ mặt bàn đá cẩm thạch, từ trong khe hở màn cửa nhô ra một cái tay xanh trắng, cánh cửa sổ ở giữa được mở ra, sau đó lùi về, khi thò tay ra lần nữa thì trên mặt bàn đá cẩm thạch đã xuất hiện hai cây nhang nhỏ màu đỏ.
“Một nén nhang thơm ngát trên mộ phần đổi một tấm vé và 100 điểm thưởng.”
Giọng âm u không hề rõ ràng, trong đó lộ ra sự không hài lòng của ông chủ.
Nhuế Nhất Hoà ngẫm nghĩ một chút liền đoán ra ông chủ nhằm vào cô, trên mặt lập tức nở nụ cười.
“Ồ, là người quen à!”
“Ai quen với cô.”
Giọng điệu âm u trở nên chói tai vô cùng bén nhọn.
Bên trong đồ đạc loảng xoảng, chắc chắn là Plankton đang đập đồ.
Kêu một tiếng Plankton mà ông ta đã ghi thù nửa tháng, thật sự là người bụng dạ hẹp hòi.
“Mau cút mau cút!”
“Vậy không được.” Nhuế Nhất Hoà từ chối: “Tôi muốn mua đồ.”
Bên trong im lặng vài giây: “Muốn mua cái gì?” Trong giọng điệu lộ ra ý tứ hàm xúc bực bội oan uổng.
App Quầy báo có tiếng là cái gì cũng có thể mua được, chỉ cần bạn có đủ điểm thưởng.
Nhuế Nhất Hoà muốn mua hai đoạn gỗ có linh tính, có nguyên liệu đặc thù thì sẽ không cần cắt thịt lấy máu của vu nữ làm ra búp bê rối bằng gỗ có linh tính nữa, mà hiệu quả của con rối bằng gỗ tương đối tốt hơn vải bố.
Đại khái là cách chế tạo càng phức tạp, hiệu quả lại càng tốt.
“5 điểm thưởng.”
Nhuế Nhất Hoà: “Được.”
Cánh tay xanh trắng cường tráng chậm chạp đưa ra một miếng gỗ màu thâm đen, dáng vẻ hơi không cam lòng lề mề tốn thời gian.
Nếu Nhuế Nhất Hoà không biết cánh tay chỉ dùng để tăng thêm sức uy hiếp của Plankton, cô sẽ cảm thấy ông chủ quầy báo là người chậm chạp, bây giờ…
“Ngay cả đầu ngón tay mà anh cũng không có, phải điều khiển một cái tay còn lớn hơn cả bản thân đúng là không dễ dàng gì.”
Chậm như rùa.
“Cô mới không có ngón tay.” Plankton muốn nổi giận.
Bàn tay to xanh trắng đập ra hai vết nứt trên mặt bàn đá cẩm thạch.
Nhuế Nhất Hoà thản nhiên nói: “Tôi có ngón tay, mười ngón tay.”
Plankton: “…”
Nhuế Nhất Hoà: “Hẹn gặp lại.”
Xung quanh tiệm sách báo tràn ngập sương mù dày đặc, chỉ có thể nhìn thấy xung quanh trong phạm vi năm mét.
Cách đó không xa có một ngôi nhà mái bằng, tường vàng cửa xám, kích thước gần giống với quầy báo.
Xem ra là muốn bọn họ đi vào phó bản từ chỗ này.
Đằng sau vang lên giọng nói đầy ẩn ý của Plankton: “Không có ngón tay rất bình thường, rất nhiều người đều không có ngón tay.
Doremon cũng không có ngón tay.”
Đan Tiểu Dã: ‘Đây là bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến điên rồi sao? Vì sao anh ta phải đi so sánh mình với một nhân vật hoạt hình?’
Nhuế Nhất Hoà quay đầu lại: “Doraemon có ngón tay.”
Plankton: “…”
Đan Tiểu Dã: “Có sao?”
“Có.” Nhuế Nhất Hòa nói như đinh đóng cột: “Không tin anh cứ kiểm tra xem.” Plankton nói ai sợ ai kiểm tra thì kiểm tra.
Sau đó bên trong vang lên tiếng gõ bàn phím, sau đó không có tiếng.
Đan Tiểu Dã: ‘Quá thảm, vậy mà vẫn còn hơn thua.’
Khóe miệng Nhuế Nhất Hòa nhếch lên, cô đẩy cánh cửa màu xám đi vào, bên trong là cầu thang đi xuống.
Đan Tiểu Dã nhỏ giọng hỏi: “Như vậy không có vấn đề gì chứ?”
Ý của cậu ta chỉ chính là chuyện làm Plankton tức điên.
“Không sao.” Nhuế Nhất Hòa cười nói: “Plankton không có ràng buộc gì với người chơi.
Việc mua bán cứ đến trước mặt anh ta, anh ta đều phải làm.” Anh ta sẽ không vì thái độ của bạn tốt mà giảm giá cho bạn, nhắc nhở bạn những việc cần phải chú ý, cũng sẽ không vì thái độ bạn kém mà bán cho bạn giá cao.
Bạn học Đan coi trọng sự hòa thuận: “…!Nói như vậy cũng có lý.”
“Bình thường tôi không có hứng thú ác như vậy.”
Nhuế Nhất Hòa giải thích một câu, còn nói: “Cậu không biết là nói chuyện phiếm với Plankton rất giải tỏa áp lực sao?”
Đan Tiểu Dã: “…”
Chị chắc chắn đây là nói chuyện phiếm sao?
Hai người mới vừa đi lên giữa cầu thang, cửa tự động đóng lại.
Đan Tiểu Dã lẩm nhẩm đây là cốt truyện trước sau như một của phim ma, không phải sợ, nhưng khi đèn cảm ứng sáng lên lại dọa cho cậu ta hoảng sợ.
Mặt tường tróc ra, lộ ra gạch đỏ.
Trần nhà bao phủ dày đặc bởi những vết đen hoặc đậm hoặc nhạt, như là vết nấm mốc.
Trong cái lồng đèn nho nhỏ đều là xác côn trùng có cánh, đã sắp không chứa được nữa…!Cảnh này khiến ánh đèn trở nên rất tối, vô cùng mờ nhạt.
Mỗi lần đến gần chỗ rẽ cầu thang, lòng Đan Tiểu Dã đều run rẩy…!Sợ hãi có đồ vật gì sẽ từ sâu trong chỗ tối nhảy ra.
Bởi vậy, bước chân của cậu ta xuống cầu thang rất nặng, hy vọng làm ra tiếng vang có thể làm đèn cảm ứng sáng lên.
Xuống tổng cộng hai tầng cầu thang, lối ra cũng có một cánh cửa màu xám.
Chân tường cầu thang dán bảng hướng dẫn đường qua lại an toàn màu xanh, phía sau cửa dùng bút nước màu viết nguệch ngoạc mấy chữ to, ga ra ngầm chung cư Ánh Đài.
Vừa mới đẩy cửa ra, chợt nghe thấy tiếng gào thét điên cuồng.
“Đây là đâu? Tôi không muốn chết, làm ơn cho tôi trở về.”
Đây là một bãi đỗ xe ngầm lâu năm, mặt đất bị mài mòn nghiêm trọng, vạch chỗ đậu xe mờ nhạt không rõ.
Diện tích không lớn, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy điểm cuối, đoán là chỉ có ba mươi hoặc bốn mươi chỗ đậu xe.
Bây giờ chỉ đậu một chiếc xe, một chiếc xe tải nhỏ màu trắng bạc, một nhóm người đứng đằng trước.
Nhuế Nhất Hòa đếm số, tám nam ba nữ, tổng cộng là mười một người.
Người đang gào to kêu la cũng đang run rẩy, giọng lớn bao nhiêu thì ánh mắt run sợ bấy nhiêu.
Đó là một lính mới, trên quần áo đều là máu, có thể tưởng tượng ra anh ta vừa mới trải qua cái gì trên đoàn tàu.
Lính mới và khách thâm niên rất dễ phân biệt.
Trong những người này có ba du khách thâm niên.
“Người trẻ tuổi, không nên sốt ruột…”
Nói chuyện chính là vị khách thâm niên, ông ấy có chòm râu trắng, áo khoác xám dài, mặt mày hồng hào, tiên phong đạo cốt.
Ông cụ cao tuổi này an ủi rất rập khuôn, rất nhanh người mới đã bình tĩnh lại.
Ông ấy là người lớn tuổi nhất trong mấy người chơi, trong này còn có một người nhỏ tuổi nhất.
Đó là một thiếu niên chưa tới mười lăm tuổi, lông mày hẹp dài, đôi mắt nhỏ, vẻ mặt mệt mỏi giống như chưa tỉnh ngủ.
Cậu ta giống như không xương dựa vào cửa xe ra vào của ga, trong miệng đang nhai thứ gì.
‘Phù’ thổi ra một cái bong bóng, bóng vỡ.
Lại thổi một cái, lại vỡ.
Một già một trẻ, hai người đều là người chơi thâm niên bí ẩn.
Hai người dựa vào rất gần, chắc là đồng đội.
So với lần gặp đoàn người chị Kỷ ở phó bản trước, thì bọn họ có vẻ thành thạo, là người “thâm niên” hơn.
Gã người chơi thâm niên cuối cùng là một thanh niên.
Tóc quá dài không thấy rõ mặt, phong cách u ám…!Anh ta nhận ra ánh nhìn của Nhuế Nhất Hòa, quay lại nhìn cô chăm chú.
Nhìn nhau chằm chằm, nhìn nhau chằm chằm.
Cho đến khi Nhuế Nhất Hòa đến gần, anh ta còn chưa dời tầm mắt.
“Ngài sứ giả dẫn đường…”
Ông cụ gọi thanh niên đầu tóc rối bời như vậy, Nhuế Nhất Hòa chỉ biết là mình nghĩ sai rồi.
Hóa ra anh ta không phải người chơi thâm niên, mà là Sứ giả dẫn đường của phó bản lần này…!Vốn tưởng rằng Plankton vẫn là Plankton, sứ giả dẫn đường kia cũng có thể là anh quản gia, kết quả là thay đổi người rồi.
“Mọi người đã đến đông đủ.”
Người thanh niên…!Sứ giả dẫn đường nói xong câu đó, anh ta đi vòng ra phía sau và mở ván cửa thùng hàng đằng sau ra.
Các người chơi đều thấy rõ vật phẩm, đó là một cái quan tài.
Người mới liên tiếp kinh ngạc ra tiếng, thậm chí nhịn không được lùi về phía sau.
Tên phó bản là Tặng quan tài, xuất hiện quan tài là chuyện cực kì bình thường.
Sứ giả dẫn đường chỉ vào chậu gốm trong góc phòng, nói: “Mỗi người một cái, đập vỡ đi.
Nhanh lên một chút, đập xong hết thì lên đường.”.