Chương 9: Lại Mơ Thấy Cô Ấy
Trong khóm gai, những đóa hồng phủ đầy gai nhọn tranh đua nhau nở rộ.
Sắc màu diễm lệ tươi tắn, giống như màu son thu hút được tô trên môi yêu cơ [1] tuyệt sắc quyến rũ.
[1]Yêu cơ: Chỉ người phụ nữ xinh đẹpNhững đám mây đen sịt cuồn cuộn như con rồng khổng lồ, tầng tầng lan vào bóng đen của những ngọn núi nơi xa kia.
Cô đứng trong con hẻm nhỏ chật hẹp gại nhọn rải rác khắp nơi, im lặng ngước nhìn thiên quang le lói phía xa.
Giai điệu quen thuộc.
Diệp Hi không cần nghĩ cũng biết cảnh tượng trong mơ sẽ như thế nào, cô sẽ không ngừng đuổi theo tia sáng ở nơi xa kia, muốn bước đến khoảng sáng mà nó chiếu xuống, thế nhưng tia sáng đó chỉ là ảo ảnh, sau đó trên đường đuổi theo tia sáng, trong đêm đen, những bông hồng đầy gai sẽ xòe những chiếc răng nanh chứa đầy nọc độc như những con rắn lục, biến cô thành một bộ xương trắng.
Trò cũ quá rồi.
Có lẽ hồi nhỏ đã đọc quá nhiều truyện cổ Grimm và thần thoại Hy Lạp nên giấc mơ của cô vẫn giữ nguyên trình độ này trước sau như một, rất có sắc thái chủ nghĩa lãng mạn cao siêu.
Diệp Hi yên tĩnh đứng đó, lười đến nỗi một sợi tóc cũng chẳng muốn động đậy.
Kinh nghiệm phong phú được bồi đắp từ những lần chiến đấu trong mơ đã lâu mách bảo cô rằng, chỉ cần cô bất động, cảnh tượng trong mơ của cô sẽ đóng băng bất động, đồng thời cô cũng đã đặt báo thức, 6 giờ chiếc đồng hồ thông minh sẽ đánh thức cô dậy, cái giá duy nhất cô phải trả là sự tĩnh mịch và đợi chờ dài đằng đẵng trong mơ.
Cô có đủ kiên nhẫn.
Trong sự im lặng đến một tiếng động cũng không thể nghe thấy, một cành gai bỗng nhiên từ từ ngo ngoe như một con rắn đang ngủ đông, những bông hồng trên đầu cành gai khẽ run rẩy.
Diệp Hi kinh ngạc nhìn về trước, nơi đó phát ra tiếng xào xạc của hàng ngàn cành cây cọ vào nhau như gi@o hợp vào tiếng xì xì của vô số con rắn độc đang lè lưỡi.
Những cánh hoa hồng bên cạnh cô tầng tầng lớp lớp xòe mở, nhụy h0a đỏ như máu thò ra hàm răng sắc nhọn trắng và lạnh.
Ngay phía trước, có một người điên cuồng chạy về phía cô, bụi gai sau lưng đang truy đuổi cô ấy, hết bông hồng này đến bông hồng khác nhe nanh, phát ra tiếng cộp cộp.
Bộ quần áo dưa hấu xanh trên người cô ấy có chút quen thuộc.
Diệp Hi kinh ngạc nhìn người chạy tới, cảm thấy hướng phát triển của sự việc dường như hơi khác với suy nghĩ của cô.
Trong giấc mơ cao sang của cô sao lại xuất hiện một đồ chơi nhếch nhác và luộm thuộm như vậy được, rốt cuộc đại não của cô bị làm sao mà lại đưa một người như vậy vào giấc mơ, là ghét bỏ cuộc sống của cô quá vô vị hay sao?
Những cành gai bên người Diệp Hi bắt đầu rục rịch động đậy, những bông hồng khát máu đó ngửi thấy mùi máu thịt, từng bông từng bông, toàn bộ lộ ra chiếc răng nanh hung dữ trong nhụy của chúng.
Diệp Hi im lặng ngẩng nhìn trời, quay người bỏ chạy.
Cô vừa chạy đi, đám gai phía sau đồng loạt đổ xô tới, bọn chúng ùn ùn kéo tới vây quanh cô, cô nhìn những chiếc răng nanh nham hiểm trong hoa hồng, cảm thấy cho dù là mơ cũng không muốn làm phân bón cho một đống hoa hồng, hơn nữa cảm giác bị cắn nhất định sẽ cực kỳ khó chịu.
Nghĩ đến đây, Diệp Hi hung tợn trừng mắt nhìn người đang thở hổn hển phía sau.
Người này quả thực chính là cái đinh trong giấc mơ của cô, ngày ngày âm hồn bất tán, biến giấc mơ của cô thành một đống rối nùi.
Tốc độ của Diệp Hi trong mơ nhất định rất nhanh, cô thấy mình chạy còn nhanh hơn cả gió lốc, nhưng đám gai kia vẫn ở đằng sau truy đuổi đến cùng, thỉnh thoảng còn có tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Trước mắt là nhất định phải chạy nhanh hơn con quỷ nhếch nhác kia.
Diệp Hi quay đầu nhìn đám gai dày đặc ở phía sau, nếu quỷ nhếch nhạc bị bỏ lại đằng sau, chắc chắn sẽ bị lũ hoa hồng thèm ăn thịt người kia nhai rỉa đến bã cũng không còn.
Diệp Hi tăng tốc, nhưng khoảng cách giữa các cô từ đầu đến cuối không hề giãn ra, thậm chí còn có dấu hiệu cho thấy người kia sắp vượt qua cô.
Thế này thì không nhịn được nữa rồi, phiền phức do quỷ nhếch nhác gây ra mà lại để cô dọn dẹp.
Toàn bộ ác ý trong lòng Diệp Hi nổi lên, vừa chạy, vừa nhanh như chớp đưa tay ra, tóm lấy cánh tay của tiểu nhếch nhác.
Tiếp theo là một cú quật ngửa thật mạnh, trực tiếp quật cho thị lực của tiểu nhếch nhác trở nên rệu rã, Diệp Hi dứt khoát, nhanh nhẹn đạp vào đầu gối cô ấy, trực tiếp đạp gẫy chân cô ấy.
Gió gào thét sau lưng, vô số gai nhọn gào thét xông tới, Diệp Hi lao ra như một con báo săn mạnh mẽ.
Trong khoảnh khắc xoay người, dư quang thoáng thấy tiểu nhếch nhác bị đám gai rậm rạp nuốt chửng, không biết đã chết hay còn sống.
Nhưng Diệp Hi chẳng quan tâm.
Dù sao cũng là một giấc mơ mà mơ thì hết thảy đều là giả.
Diệp hi chạy rất lâu, mãi đến khi đám gai sau lưng bị cô cách một đoạn rất xa mới dừng lại.
Còn không đợi cô thở, đằng sau vang lên tiếng gió rít, tiếng bước chân dồn dập truyền tới, một người con gái tóc tai bù xù đang dùng hết sức bình sinh mà chạy về phía cô, một tay áo ngủ dưa hấu đã không còn, chân trái chỉ còn lại nửa cáo ống quần.
Diệp Hi ngẩn người nhìn cô ấy, quả là xúi quẩy mà, tên này làm sao mà chạy thoát được thế? Cô bực bội nghĩ, lại liều mạng chạy về trước.
Tiếng thở hổn hển của người phía sau còn rõ hơn cả tiếng gió do đám gai gây ra, tưởng chừng như sắp thở ra cả phổi.
Diệp Hi thì khác, trong mơ cô không cảm nhận được mệt mỏi, ngay cả khi chạy băng băng không ngừng thì cũng sẽ chỉ khiến cô cảm thấy máy móc buồn chán mà thôi.
Tiểu nhếch nhác rất nhanh lại chạy đến bên cạnh Diệp Hi, mái tóc dài vung vẩy trong lúc chạy đập vào mặt Diệp Hi, những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi quật vào mặt cô.
…
Diệp Hi không nhịn được nữa, lần thứ hai dùng quật ngửa để quật mạnh tiểu nhếch nhác.
Bụi gai đuổi kịp, lại lần nữa vây quanh cô ấy, Diệp Hi cười lạnh, thỏa mãn chạy đi.
Cô một lần nữa bỏ xa bụi gai phía sau, thế nhưng vừa thở phào, tiểu nhếch nhác thở phì phò âm hồn bất tán kia lại chạy về phía cô.
Thế là Diệp Hi lại phải chạy tiếp, lần này tiểu nhếch nhác đã rút kinh nghiệm, duy trì khoảng cách an toàn với Diệp Hi mà chạy băng băng, cũng không dám vượt qua.
Bọn họ cứ chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng cũng đến được nơi có ánh trời chiếu sáng.
Nơi đó xé toạc mây đen, rút đi sương mù, ánh vàng lan tỏa, cỏ xanh mọc khắp nơi.
Hàng vạn ánh sáng vàng chiếu xuống, Diệp Hi đắm mình trong dòng sáng rực rỡ, ngẩng đầu nhìn góc trời sáng sủa kia.
Tiểu nhếch nhác chạy đến nơi nay rồi trực tiếp ngã trên đất, kịch liệt thở hổn hển.
Cô ấy vuốt tóc, lúc này Diệp Hi mới nhìn rõ trên mặt cô ấy có một chiếc kính viền mỏng màu bạc, đằng sau đó là đôi mắt mơ hồ đang nhìn cô, gương mặt trí thức mang theo vẻ mị hoặc, cô ấy nhìn chằm chằm Diệp Hi, lẩm bẩm: “Chị Hi, không phải em đang nằm mơ đấy chứ?”
Ồ, cô mơ thấy một người mơ thấy bản thân đang nằm mơ, còn gọi cô là chị Hi.
Cái này không có vấn đề gì cả, khi còn nhỏ, Diệp Hi vẫn cho rằng trên đời này không có bài toán nào là cô không giải được.
Tình trạng nhận thức lệch lạc này vẫn thường tồn tại ở mọi khía cạnh.
Tiểu nhếch nhác chao đảo đứng dậy, run rẩy ôm đầu gối.
Diệp Hi nhìn cô ấy khó nhọc đứng dậy như bị liệt nửa người, vừa lạnh nhạt, thờ ơ nhìn, vừa tính toán trong lòng xem bao lâu nữa cô mới tỉnh lại.
Tiểu nhếch nhác đứng dậy xong, cô ấy xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía Diệp Hi.
Trong ánh sáng màu vàng, nhìn không rõ gương mặt cô ấy, Diệp Hi hơi nheo mắt.
Đột nhiên, tất cả mọi thứ hóa thành mây mù, bắt đầu tiêu tan, ánh sáng và bắt đầu vặn vẹo, những mảng sáng vỡ vụn, rơi giữa trời và đất.
Các cô từ không gian tĩnh mịch rơi vào hư không.
Tiếng la hét, tiếng bước chân, tiếng ngựa xe như nước, hàng vạn tạp âm nơi trần thế bỗng chốc lấp đầy sự tĩnh mịch của hư vô.
Sự náo động của thế trần dâng lên như thủy triều, cơ thể đang rơi xuống của Diệp Hi va phải thứ gì đó, cô còn chưa kịp phân biết những cảm xúc đó thì đột nhiên, vô số những quả bóng nhỏ màu cam từ trên trời rơi xuống, nện lên đầu và mặt cô, những thứ tròn vo lăn quanh người cô, mang theo mùi vị tươi mới không ngờ.
Diệp Hi động đậy mũi, đưa ra một kết luận chặt chẽ.
Đây là quýt.
Cô lại đưa ra một suy luận.
Có lẽ cô từ trên trời rơi xuống, đáp vào một quầy hàng bán quýt.