Chương 16: Kể Về Quá Khứ
“Lúc mang thai tôi, bụng mẹ tôi không lộ lắm, phản ứng thai nghén cũng không quá nghiêm trọng, bình thường có thể ra ruộng làm đồng áng. Ngày tôi ra đời trùng hợp là vào đúng Tết Trung nguyên, rất nhiều cửa tiệm đến lấy hàng chỗ chú hai tôi. Hôm đó rất bận, nhân lực không đủ nên mẹ tôi bèn đi theo chuyển hàng.”
“Buổi sáng trời vẫn còn rất đẹp, trời trong nắng ấm, đến chiều thì trời bỗng nhiên âm u, trên trời toàn là mây đen. Có một đám mây đen đặc biệt xuất hiện ở trên nhà kho, chú ba tôi nói đám mây đen đó vô cùng đáng sợ, giống như mặt quỷ đang cười u u nham hiểm, trên đó chi chít vảy cá. Giấy vàng trong kho là tiền đốt cho người chết, vốn dĩ đã không phải chuyện may mắn. Khi đó, mọi người đều cực kỳ sợ hãi, chú hai và chú ba tôi còn về nhà thắp hương, vái lạy Bồ Tát.”
Diệp Hi nói đến đây, liếc nhìn nhà kho phía sau. Vẻ mặt cô vô cùng thờ ơ, giống như đang kể một câu chuyện không hề liên quan tới mình. Cô thu lại tầm mắt rồi nói tiếp: “Hôm đó mọi người đều bị dọa sợ, chú hai tôi từ chối hết đơn hàng, nói thế nào cũng không nhận đơn nữa. Mọi người bắt đầu thu dọn nhà kho, định kết thúc công việc. Lúc đó sắc trời rất âm u, bọn họ sợ giấy vàng bị ẩm nên đã đặc biệt kê mấy tấm ván xốp xuống dưới giấy vàng. Khi này mẹ tôi bỗng cảm thấy đau bụng, lúc ấy không ai nghĩ rằng bà sắp sinh vì bác sĩ nói dự sinh còn một tháng nữa mới tới. Một lúc sau, mẹ tôi đau đến mức không thể cử động, mọi người mới ý thức được có chuyện gì đó không ổn, khẩn trương để mẹ tôi nằm trên ván xốp, chú hai tôi lái xe đi gọi người đỡ đẻ.”
“Một nhóm phụ nữ trông coi mẹ tôi trong nhà kho, bà đỡ vẫn chưa tới thì tôi đã ra rồi. Khi đó cả người tôi xanh xao, mặt đen xì, vừa gầy vừa nhỏ, trông rất giống mặt quỷ của đám mây đen trên nhà kho. Tôi chào đời chưa được bao lâu, mây đen mặt quỷ trên nhà kho bắt đầu bay đi. Những người phụ nữ xung quanh bị dọa sợ, không dám ôm tôi, chính chú hai đã xông vào ôm tôi lên xe đi đến bệnh viện trên thị trấn. Bác sĩ nói nếu đến muộn một tiếng nữa thì đã không cứu được tôi.”
“Lúc đó mọi người đều nghĩ tôi là điềm xui. Một nhóm người cầm sinh thần bát tự của tôi đến chỗ thầy bói đoán mệnh, nói cái gì mà lệ quỷ chuyển thế. Vì thế nên mọi người đều cảm thấy tôi xúi quẩy, ai nấy đều không dám đến gần tôi. Mẹ tôi đặc biệt dành riêng gian nhà nhỏ phía bắc thường để đồ linh tinh cho tôi ở. Từ khi tôi có ký ức thì tôi đã sống một mình trong gian nhà đó rồi.”
Diệp Hi dựa lên tường nhà kho, biểu cảm thả lỏng.
Trì Hướng Noãn nghe mà sững sờ. Quá trình sinh nở gian nan đã có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết huyền huyễn rồi. Nhưng cô ấy thật sự không thể hiểu được thái độ của mẹ Diệp Hi đối với cô, con còn nhỏ như vậy mà đã để nó ở trong một gian nhà nhỏ tối tăm. Như vậy thì thật thờ ơ với cô quá. Cô ấy không khỏi nghi hoặc hỏi: “Mẹ chị hẳn rất yêu chị. Dù sao thì chị cũng là đứa con duy nhất của bà, bà ấy có tin mấy thứ vớ vẩn này thì cũng sẽ không đối với chị như những người khác.”
Trên mặt Diệp Hi hiện lên một tia coi thường, cô đưa mắt nhìn về một nơi nào đó trong hư không, mở miệng nói: “Tôi không phải đứa con duy nhất của mẹ.”
Trì Hướng Noãn vô cùng kinh ngạc: “Lúc đó thực hiện kế hoạch hóa gia đình mà, nhà chị phải nộp phạt bao nhiêu thế?”
Diệp Hi thu hồi tầm mắt, vẻ mặt trở nên phức tạp. Cô chậm rãi cúi đầu nhìn bàn tay mình, giọng điệu mang theo chút cay đắng: “Tôi có một người anh, tên là Diệp Duật, hơn tôi hai tuổi. Lúc đó kế hoạch hóa gia đình rất chặt chẽ, dưới hoàn cảnh bình thường thì tôi sẽ không có cơ hội được sinh ra, nhưng khi anh tôi tròn một tháng tuổi thì bị xuất huyết não, không chữa kịp thời, cả đời bại não. Vì thế mà mẹ tôi không thể không sinh thêm một đứa, vì trẻ bại não không sống được lâu.”
Trì Hướng Noãn lần nữa choáng váng, cô ấy nhìn chằm chằm Diệp Hi, nhất thời không biết nên nói gì.
Thần sắc phức tạp trên mặt Diệp Hi nhạt dần, lại trở nên thờ ơ lạnh nhạt, cô ngẩng đầu nói tiếp: “Người ta thường nói mẹ là người vĩ đại nhất trên đời, trong sách giáo khoa ngữ văn tiểu học cũng có rất nhiều bài văn ca ngợi tình thương của mẹ. Tôi học cái gì cũng nhanh, kiến thức nào cũng có thể hiểu, nhưng khi bắt gặp những bài văn liên quan đến tình yêu của mẹ thì tôi sẽ bó tay, nghĩ mãi không ra. Tôi thậm chí còn chẳng hiểu đó rốt cuộc là thứ gì. Tôi thậm chí còn chẳng bằng một tên ngốc chỉ biết ch ảy nước dãi. Ngày ngày bà ôm Diệp Duật, dỗ dành Diệp Duật, khóc vì hắn, cười vì hắn, thế nhưng lại chẳng chịu nhìn tôi lấy một cái.”
Trì Hướng Noãn đẩy chiếc kính trên sống mũi lên, ngập ngừng nói: “Chị cũng nói trẻ bại não không sống được lâu đó. Có lẽ vì thế mà mẹ chị quan tâm anh chị nhiều hơn một chút, trân trọng khoảng thời gian ở bên anh ấy hơn. Suy cho cùng, thời gian tàn khốc tuyệt tình, đã trôi qua thì vĩnh viễn sẽ không quay trở lại.”
Diệp Hi hung dữ nhìn cô, cười lạnh: “Thật là một lý do quang minh chính đại. TM của cô là người viết tiểu thuyết phải không? Nếu khi đó mẹ tôi nói với tôi như vậy, có lẽ tôi sẽ tin bà.”
Mặt Trì Hướng Noãn lập tức đỏ bừng, cô ấy dè dặt nhìn Diệp Hi, ấp úng nói: “Em… Em viết tiểu thuyết thật mà.”
Diệp Hi: “…”
Trì Hướng Noãn cảm thấy Diệp Hi nhất định đã tức giận, bởi Diệp Hi kéo dài một tiếng: “Ồ…”
Áp suất thấp trong đó khiến người ta cảm thấy áp lực lớn như núi cao ngay cả ở trong mơ, sợ rằng giây tiếp theo cô liền rút ra con dao sáng chói rồi đâm xuyên qua cô ấy.
“Đừng sợ, đừng sợ. Đây đều là mơ. Khi viết tiểu thuyết, mày cũng viết về nhân vật chính có tính cách chống đối xã hội như vậy mà. Giờ đây những hình tượng hư cấu đó được hiện thực hóa trong mơ, tuy cũng là hư cấu nhưng đa chiều hơn một chút.”
Tim Trì Hướng Noãn như ngựa phi, vậy mà lại can đảm tiến đến gần Diệp Hi.
Bọn họ đang ngồi trên một tảng đá lớn, tảng đá được mặt trời sưởi ấm, lưng tựa lên bức tường nhà kho lạnh lẽo và ẩm ướt, bầu trời bao lên trên đỉnh đầu. Nếu như không phải trên trời không có mặt trười thì Trì Hướng Noãn sẽ cảm thấy đây là thế giới thực.
Khí tức hắc ám của Diệp Hi trong mơ hoàn toàn được giải phóng, toàn thân đằng đằng sát khí, gương mặt thanh tú xinh đẹp biến thành môn thần mặt đen, con dao phóng ra từ mắt có thể chọc thủng cơ số lỗ hổng trên người.
Từ nhỏ đến lớn, chó mèo nhìn thấy cô đều sẽ đi đường vòng, ngay cả những con muỗi lớn ở quê cũng không dám tấn công cô, sau khi đi học lại mang trên mình hình tượng lạnh lùng, người bình thường không dám đứng cạnh cô, thế mà tên ngốc xuất hiện trong mơ này liên tục sáp lại gần với vẻ hiếu kỳ.
Diệp Hi cúi đầu liếc nhìn tảng đả lớn nằm phía dưới, mông cô đã chạm vào mép tảng đá lớn, cô đã không còn chỗ để dịch sang rồi, tên ngốc bên cạnh còn nghiêng người về phía cô, mắt kính sắp chạm vào mặt cô rồi.
Diệp Hi bất lực thở dài. Tuy có chút phiền, nhưng ảnh hưởng của chuyện cũ đến tâm trạng của cô khiến cô như ngạnh tại hầu [1] đã trở nên không còn mãnh liệt đến thế nữa.
[1]Như ngạnh tại hầu: Như có xương cá mắc trong cổ họng. Có điều gì rất khó chịu, canh cánh trong lòng nhưng không thể nói raTrì Hướng Noãn phe phẩy mái tóc dài, phấn khích nói: “Vì thế mà chị bắt đầu că, ghét nơi này, thề sẽ thiêu rụi nó, quên đi tất cả rồi bắt đầu lại từ đầu, bước vào hành trình mới trong đường đời, mở ra một thế giới mới trong đường đời sao?”
Diệp Hi bị giọng điệu súp gà đậm đặc của cô ấy làm cho buồn nôn vô cùng.
Cô khinh thường nhìn Trì Hướng Noãn: “Cô phải là cô chuyên miệt mài đọc nhiều sách súp gà quá rồi không? Bước vào hành trình mới trong đường đời? Bước vào hành trình mới trong đường đời? Mở ra một thế giới mới trong đường đời? Hồi học cấp hai, cấp ba, tôi rất ngượng tay khi viết những bài văn tích cực như thế. Sao cô không trực tiếp viết truyện cưỡi hạc về trời, mọc cánh thành tiên, bất tử, xuyên không luôn đi?”
Trì Hướng Noãn lúng túng ngậm miệng.
Diệp Hi xoa xoa tóc sau gáy, điều chỉnh lại tư thế ngồi, trả lời cô ấy: “Tôi không giống trong tưởng tượng của cô. Tuy rằng hồi nhỏ tôi ghét tất cả mọi thứ thuộc về nơi này, nhưng tôi khá thích nơi này. Có lẽ là vì tôi được sinh ra ở đây nên vẫn luôn cảm thây nơi này rất thân thuộc. Nhà kho này rất lớn, có rất nhiều góc khuất, tôi thường trong ở đây đọc sách, một khi đọc là đọc cả ngày. Ngoài chú hai và chú ba thi thoảng gọi tôi về ăn cơm thì những người khác không một ai quan tâm tôi đang ở đâu.”
Trì Hướng Noãn bị lời của cô làm cho mơ hồ, hoang mang hỏi: “Vậy tại sao chị lại phóng hỏa?”
Diệp Hi thản nhiên nói: “Để giết người.”
“Không, không, không. Không thể nào”, Trì Hướng Noãn lắp bắp.
Lông mi Diệp Hi cụp xuống che đi đôi mắt, thanh âm của cô nhẹ bẫng, giống như cành liễu bị gió thổi qua: “Sao lại không thế? Chuyện gì tôi cũng có thể làm.”