Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi
toi-lai-danh-sap-cau-chuyen-kinh-di-trong-truong-roi-12
Chương 12: Quái vật 7-7
“Nếu vậy thì.” Lâm Dị nói: “Em siêu đen còn gì.”
Tần Châu còn muốn nói thêm, từ Phòng 309 truyền đến một âm thanh ầm ĩ.
“Từ Hạ Tri…” Khuất Gia Lương đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hắn nhanh chóng nhào đến người Từ Hạ Tri, túm cổ áo anh: “Cửa sổ phòng mày đóng nhỉ?”
Từ Hạ Tri lộ ra vẻ mặt khó coi, anh đoán được Khuất Gia Lương định nói gì.
Quả nhiên, Khuất Gia Lương nói: “Tối nay để tao vào phòng mày đi? Như vậy tao sẽ không phải chết.”
Thấy Từ Hạ Tri không nói gì, Khuất Gia Lương tiếp tục: “Quy tắc tử vong đâu có nói không được phép qua phòng người khác, Từ Hạ Tri, mày cứu tao, cứu tao đi.”
Đây là cách dễ dàng nhất, nhưng cũng là cách nguy hiểm nhất.
Khi cửa sổ phòng mở, thứ đó sẽ dễ dàng đi vào trong hơn. Mặc dù không ai trong phòng, nhưng nếu quy tắc tử vong được kích hoạt, không ai có thể đảm bảo liệu thứ đó có đuổi theo Khuất Gia Lương đến phòng của Từ Hạ Tri hay không, càng chẳng thể đảm bảo liệu thứ đó có tiện thể giết luôn Từ Hạ Tri không.
Tần Châu liếc nhìn Lâm Dị, phát hiện Lâm Dị đang quan sát Từ Hạ Tri rồi suy nghĩ gì đó, hắn hỏi: “Em thấy thế nào?”
“Đàn anh.” Lâm Dị ra hiệu Tần Châu nghiêng người sang một bên, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh ta cứ sao sao ấy.”
Tần Châu hỏi: “Ai? Từ Hạ Tri?”
“Dạ.” Lâm Dị nói: “Em cảm thấy Từ Hạ Tri không muốn cứu Khuất Gia Lương.”
Nhưng rõ ràng lúc nãy cậu nhìn thấy Từ Hạ Tri còn bảo vệ Khuất Gia Lương mà.
Tần Châu nhìn chằm chằm Lâm Dị, một lát sau mới nói: “Chuyện bình thường thôi.”
Lâm Dị: “Là sao?”
Tần Châu: “Bản chất con người.”
Lâm Dị mím môi im lặng.
Tần Châu dường như đã quá quen với cảnh này, vỗ vai Lâm Dị: “Em từng nghe câu “Phu thê bản thị đồng lâm điểu, đại nạn lâm đầu các tự phi” (*) chưa?”
(*): Vợ chồng vốn như chim ở chung một rừng, đại hoạ đến mỗi người tự bay đi (Vợ chồng vốn thân thiết, nhưng đến khi gặp đại nạn, thì tự bản thân chống chọi)
Lâm Dị gật đầu.
“Vậy là được rồi.” Tần Châu nói: “Tự mình giác ngộ đi.”
Hai giây sau, Tần Châu hỏi Lâm Dị: “Hiểu chưa?”
Lâm Dị: “!”
Sao mà nhanh vậy được!
“Em là nhóc thiên tài IQ 143 mà.” Tần Châu nói.
“Được rồi.” Lâm Dị nói: “Cho em thêm hai giây đi.”
Tần Châu: “Quên đi.”
Lâm Dị: “?”
Tần Châu: “Nếu có thời gian nghĩ để đến chuyện này thì thà nghĩ xem tối nay phải làm sao.”
Với hai quy tắc tử vong cộng thêm việc bị con quái vật 7-7 nhắm đến, đêm nay Lâm Dị chắc chắn sẽ hứng đủ.
Nhưng đến tận bây giờ bọn họ cũng chỉ có vài manh mối như vậy, hành lang tầng hai vẫn bị khóa chặt, muốn đột phá thì phải đi tìm lão quản lý.
Hai người lại đi ra tầng một, nhưng lần này lão quản lý ký chung cư chỉ nhìn chằm chằm bọn họ, cho dù Tần Châu có chạm vào cửa căn chung cư thêm lần nữa thì cũng không thấy lão nói gì, cứ nhìn bọn họ bằng một ánh mắt quái dị khiến Lâm Dị cảm thấy cực khó chịu.
Giống như bị một tảng đá lớn chắn đường vậy, Lâm Dị đề nghị đi xem thử các phòng khác trước, tuy rằng cậu cũng đồng tình với Tần Châu rằng đồ vật trong mỗi phòng không liên quan gì đến quy tắc tử vong, nhưng nếu chúng tồn tại thì nhất định phải mang một ý nghĩa gì đó.
Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là chiếc đũa bị lấy mất trong bữa sáng ngày hôm nay.
Hai người đến từng phòng kiểm tra với lí do để tìm kiếm manh mối. Những người khác đều đồng ý với hai người họ, dù sao một người là hội trưởng hội sinh viên, người còn lại thì phát hiện ra quy tắc tử vong.
Tiếc là sau khi xem xét hết các phòng đều không tìm được chiếc đũa bị lấy mất sáng nay. Khi trở lại Phòng 304, Lâm Dị không thể làm gì khác ngoài việc lấy giấy ra ghi lại những manh mối của từng phòng dù cậu chẳng biết nó có giúp ích được gì không.
Phòng 301, Chu Linh Linh, đồ bằng bông.
Phòng 302, Lý Dĩnh, sách.
Phòng 303, Trình Dương, đàn.
Phòng 304, Lâm Dị, vại chứa.
Phòng 305, Tần Châu, quần áo và mỹ phẩm.
Phòng 308, Từ Hạ Tri, Thuốc lá.
Phòng 309, Khuất Gia Lương, đồ lặn.
Tần Châu nhìn nét chữ của Lâm Dị, chữ viết của nhóc thiên tài rất nắn nót từng nét từng nét một, nhìn như nét chữ luyện viết của một cậu học sinh tiểu học nghiêm túc, liền hỏi: “Nghĩ được gì rồi? Nhóc thiên tài.”
Lâm Dị lắc đầu: “Em chưa nghĩ được gì hết trơn, ghi lại trước đã.”
Tần Châu lại hỏi: “Tối nay thì sao? Em định thế nào?”
Hắn nhìn lên chiếc tủ đặt trước cửa sổ của Phòng 304. Cho dù không có quy tắc tử vong thứ hai thì chiếc tủ cũng khó mà trụ được hết tối nay để ngăn thứ đó vào phòng.
Khi hắn hỏi điều này, bỗng có âm thanh phát ra từ phía hành lang. Có thể dễ dàng nhận thấy đây là âm thanh của các đồ vật lớn đang di chuyển.
Lâm Dị tiến dậy mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Từ Hạ Tri đang chuyển đồ đạc phòng mình đến Phòng 309 của Khuất Gia Lương.
Trình Dương, người ở Phòng 303 bên cạnh, cũng ngó đầu sang hóng, thấy Từ Hạ Tri chật vật chuyển đồ một mình, cậu ta mắng một câu: “Ông nội tôi ơi, anh đúng là bồ tát sống mà”.
Mắng xong xuôi, cậu ta tiến lên để giúp Từ Hạ Tri.
Những người khác đều đã nghe thấy tiếng hét của Khuất Gia Lương, mọi người cũng biết cửa sổ Phòng 309 của hắn đang mở.
Nhìn thấy Trình Dương tiến lên trợ giúp, Chu Linh Linh từ phòng 301 cũng qua hỗ trợ một tay.
Lý Dĩnh thì đứng trong hành lang trơ ra hai đôi mắt hoe nhìn mọi người.
Lâm Dị và Tần Châu không di chuyển, Lâm Dị biết mấy đồ vật dù có to lớn đến đâu thì cũng vô dụng. Cho dù có thêm mười cái tủ quần áo nữa để chặn cửa sổ, qua móng tay nó cũng nát bươm. Nếu không có cách nào khác để ngăn chặn nó, thì việc thứ đó vào phòng chỉ là vấn đề thời gian.
Lâm Dị đã đề cập điều này với Khuất Gia Lương lúc cậu đến tìm chiếc đũa ở Phòng 309. Khuất Gia Lương như người mất hồn, hắn không phản ứng, cũng không rõ có nghe thấy hay không.
Tần Châu đang quan sát mọi người.
Quái vật có khả năng bắt chước rất tốt, bắt chước lời nói, hành động và nét mặt của con người.
“Có lẽ loại trừ được Từ Hạ Tri.” Tần Châu nói.
Lâm Dị gật đầu, sở dĩ Tần Châu nói như vậy cũng bởi Từ Hạ Tri là người đầu tiên chuyển đồ phòng mình qua phòng khác, nhưng ngày hôm trước Lâm Dị cũng có động tác di chuyển tủ quần áo rồi, họ không thể đảm bảo được quái vật có thấy hành vi này của Lâm Dị hay không.
Cho nên Tần Châu dùng từ “có lẽ”.
“Vậy thì có thể hoàn toàn loại trừ được Trình Dương.” Lâm Dị nói.
Trình Dương là người đầu tiên chủ động giúp đỡ cậu.
Vậy chỉ còn…
Chu Linh Linh và Lý Dĩnh.
Chu Linh Linh thấy Trình Dương đi hỗ trợ, lập tức đi theo sau giúp đỡ. Lý Dĩnh trông như có cảm giác “thỏ chết cáo buồn”.
(*): Một phép ẩn dụ cho cảm giác buồn bã, thương thay sự bất hạnh của đồng loại.
Tần Châu nói: “Quái vật sẽ học hỏi từ con người, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng sẽ áp dụng ngay.”
Lâm Dị suy nghĩ một chút nói: “Đàn anh, anh đang nghi ngờ chị Lý Dĩnh?”
Tần Châu bình tĩnh nhìn Lý Dĩnh: “Sự hiện diện của cô ta quá thấp, cũng rất ít khi nói chuyện.”
Quái vật 7-7 vẫn luôn tồn tại ở nội quy trường trong tình trạng “sẽ được bổ sung sau”, điều đó chứng tỏ quái vật 7-7 cực kì khôn lanh và khó đối phó hơn các quái vật khác.
Nhưng lần này Lâm Dị có ý kiến khác với Tần Châu, cậu nghi ngờ Chu Linh Linh hơn. Nhiều lúc, Chu Linh Linh toàn đợi người khác nói trước rồi mới làm theo. Bây giờ cũng vậy, Trình Dương đi trước giúp đỡ, Chu Linh Linh theo sau.
Thấy Lâm Dị im lặng, Tần Châu đoán được Lâm Dị đang nghĩ gì, hắn cũng nhìn về phía Chu Linh Linh. Một đồ vật không nhẹ, Từ Hạ Tri và Trình Dương đều tỏ ra khó khăn trong việc di chuyển, bởi vậy Chu Linh Linh cũng tỏ ra rất khó khăn.
Chỉ cần đồ vật Từ Hạ Tri di chuyển nhẹ hơn, đồ không nặng đối với nam giới nhưng chưa chắc sẽ nhẹ với nữ giới, nếu Chu Linh Linh không lộ ra vẻ chật vật, như vậy có thể dễ dàng đoán được quái vật 7-7 là ai.
Sau khi bọn họ giúp Từ Hạ Tri chuyển đồ vào phòng 309, giọng nói giận dữ của Khuất Gia Lương vang lên: “Từ Hạ Tri, mày đậu má như vậy để làm cái quái gì! Nếu mày thực sự muốn cứu tao thì nên để tao đến phòng mày mới đúng. Mày không muốn cứu tao thì đừng có đạo đức giả như vậy, lấy đồ của mày đi đi, Tao! Đếu! Cần!”
Trình Dương “hừ” một tiếng: “Em nói cho anh biết, anh Khuất Gia Lương ạ, giúp anh vì tình cảm chứ không phải vì bổn phận, mắc gì người ta phải giúp anh rồi tự kéo mình chết chung? Cửa sổ phòng anh Lâm Dị cũng mở, sao anh Lâm Dị có thể tự mình thoát, còn anh thì lại đi cưỡng ép người khác?”
“Không muốn những thứ này đúng không?” Giọng của Chu Linh Linh cũng vang lên: “Thế vất đi.”
Lâm Dị và Tần Châu nhìn nhau, Chu Linh Linh luôn đợi người khác làm rồi mới làm theo, chỉ trừ đêm đầu tiên cô ấy chọc vào lưng Lâm Dị ra.
Tần Châu nói: “Trước khi cô ta chọc vào em, Vương Đạc cũng đã chọc tôi.”
Nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn về phía Lý Dĩnh, Lý Dĩnh không còn đứng ở hành lang nữa, cô đi về phía phòng 309. Đi ngang qua phòng 304 nơi Lâm Dị và Tần Châu đang ở đó, cô tăng tốc, kéo Chu Linh Linh lại, nhỏ giọng nói: “Linh Linh, anh ấy… anh ấy không cần giúp thì… trở về đi, em… em chỉ có một mình, sợ lắm.”
Lại là một hành động bắt chước.
“Có lẽ là một trong hai người bọn họ.” Tần Châu không phủ nhận ý nghĩ của Lâm Dị, quay đầu nhìn Lâm Dị nói: “Cẩn thận một chút.”
Vừa phải ngăn cản thứ kia, vừa không được để nó nhìn thấy, lại còn bị con quái vật 7-7 tiếp cận, đường sống của Lâm Dị nhỏ đến mức trên thực tế thì không thể thấy được con đường nào nữa rồi.
Với cánh cửa sổ mở lại thêm quy tắc tử vong mới, cho nên bữa trưa và bữa tối ngày hôm đó rất vắng vẻ.
Chẳng mấy chốc trời lại tối.
Trời vừa tối, Lâm Dị liền nghe thấy tiếng bước chân.
Nhưng không phải từ cánh cửa sổ đang mở, mà là từ hành lang.
Lâm Dị liếc qua chiếc tủ quần áo đã biến dạng, sau đó đi đến dán tai vào bên cửa, xem xem tiếng bước chân phát ra từ phòng 301 của Chu Linh Linh hay phòng 302 của Lý Dĩnh.
Nhưng lúc cậu nghe thấy, sắc mặt Lâm Dị lập tức tối sầm.
Tiếng bước chân không phải từ Phòng 301 hay Phòng 302, mà từ phía bên kia của hành lang.
Phòng 309!
Khuất Gia Lương hoàn toàn không ở trong phòng, hắn chạy ra ngoài hành lang!
Nếu thứ đó đến qua cửa sổ của phòng 309 mà không nhìn thấy Khuất Gia Lương đâu thì có hai khả năng, một là đi tìm Khuất Gia Lương, hai là đến phòng 304 tìm Lâm Dị, người đã và đang ở trong phòng, nó sẽ tiếp tục liều mạng với cậu.
Tần Châu cũng biết được hành động hấp tấp của Khuất Gia Lương, sau khi hắn mắng một tiếng “ngu xuẩn”, liền gõ vào tường: “Nhóc thiên tài, em… ”
Hắn còn chưa nói xong, trong tủ quần áo truyền đến một tiếng ken két chói tai.
Đến rồi đây.
Rắc rắc rắc!
Rắc rắc!
Giống như đêm qua, phòng 304 hoàn toàn bị cô lập sang một không gian khác, giọng nói của Tần Châu cũng đột ngột bị ngắt quãng.