Tôi Là Ai: Nhật Ký Kẻ Sát Nhân Và Hồ Sơ Vụ Án Hàng Loạt
toi-la-ai-nhat-ky-ke-sat-nhan-va-ho-so-vu-an-hang-loat-8
Chương 8
13. Sống sót qua khốn khó
2:40 sáng.
Trời mưa lớn tầm tã như thác đổ, một xác c.hết nằm sấp trên mặt đường lát bê tông dưới tòa nhà đang xây dở.
“Vỡ hộp sọ, cơ quan não bộ bị dập nát, gãy đốt sống lưng cùng nhiều chỗ khác trên cơ thể… hội tụ đủ các đặc điểm của cái c.hết do ngã từ trên cao xuống”. Sau khi khám nghiệm tử thi, nhân viên pháp y kết luận. “Đây chỉ là phán đoán sơ bộ, còn có vết thương nào khác ngoài vết thương do ngã từ trên cao hay không thì hiện tại khó có thể nói được. Chúng tôi không thể đưa ra kết luận cuối cùng cho đến khi cái xác được gửi đến phòng khám nghiệm t.ử thi để tiến hành kiểm tra cẩn thận.”
Sau khi các giám định viên chụp ảnh xong, anh ta ra hiệu cho trợ lý của mình giúp đóng gói thi thể rồi chuyển nó đi.
Do thi thể bị tổn thương nghiêm trọng nên nhân viên pháp y đã phải dùng dụng cụ để xúc các các bộ phận cơ thể người bị đứt lìa dưới đất cho vào loại túi đựng xác đặc biệt.
Sinh mệnh này đã kéo dài bốn mươi bốn năm, suốt một chặng đường vinh quang, kiêu hãnh như gió xuân, hưởng vinh hoa phú quý, nhưng cuối cùng lại kết thúc một cách tan nát như vậy. Thật đáng xấu hổ.
Hoa Dương, đội trưởng đội điều tra tội phạm của chi nhánh Nam Thành, vội vã đến hiện trường để chỉ đạo công việc ngay lập tức. Khi lấy thẻ căn cước công dân rơi ra khỏi túi của thi thể lên xem tên và ảnh, lông mày anh ta giật giật dữ dội.
Lục Phong.
Một doanh nhân nổi tiếng, người đóng thuế nhiều và là nhân vật hàng đầu trong danh sách người giàu có của thành phố.
Vậy mà ông ta lại ngã ch.ết ở đây – một khu dân cư hoang vắng và chưa hoàn thiện.
Đây chắc chắn là một vụ án mang tính chất nghiêm trọng.
“Kế tiếp lại bận rộn nữa rồi.” Anh cười nhạt, vỗ vai Lưu Đại Dũng bên cạnh.
Lưu Đại Dũng mặc áo mưa, ngước nhìn tòa nhà 26 tầng đang xây dang dở với vẻ trầm ngâm trên gương mặt nhợt nhạt. Nước mưa xối ướt tóc ông khiến chúng đọng lại thành từng lọn rồi chảy xuống má.
“Lão Hoa, thế này cũng quá mức tưởng tượng rồi.” Ông ho khan hai tiếng, sờ sờ nước mưa trên mặt. “Cậu tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý đi.”
Hoa Dương đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm ông ấy hỏi: “Ý của anh là?”
“Cậu có còn nhớ vụ nhảy lầu ở một tòa nhà chưa hoàn thành trong dự án khu dân cư dang dở cách đây không lâu không?”
“… Em có nhớ.” Hoa Dương nheo mắt nhớ lại. “Chuyện xảy ra ở quận Nam Thành của chúng ta, là một cặp vợ chồng rơi từ trên cao xuống, lúc đó chủ yếu do đồn cảnh sát và bên an ninh trật tự xử lý. Đội ngũ kỹ thuật của chúng ta cũng tham gia vào cuộc điều tra nhưng cuối cùng điều tra ra đó là nhảy lầu tự tử.”
“Đúng vậy.” Lưu Đại Dũng nói. “Vừa rồi tôi đã xác nhận, vụ đó xảy ra tại nơi này.”
Khóe miệng Hoa Dương giật giật hai lần.
Anh nhìn chằm chằm vào mặt Lưu Đại Dũng, sau đó ngẩng đầu nhìn tòa nhà, ánh mắt dần trở nên phức tạp: “Ý của anh là…”
Miệng ông ấy khẽ mở, dùng khẩu hình nói “là hắn ta”.
……
Lúc này, Lục phu nhân đang ngồi ôm mặt khóc thảm thiết trong phòng tiếp khách của đồn cảnh sát chi nhánh Nam Thành.
“Ông ấy làm sao có thể chết? Làm sao có thể chứ? Không thể nào! Là nhầm lẫn thôi đúng không? Tôi không tin, tôi không tin…”
Người phụ nữ đau lòng gào thét. Tiếng khóc thê lương phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm. Trên người bà ấy vẫn còn mặc bộ đồ ngủ, mái tóc rối bù dài qua vai, rõ ràng là bà đã lao đến ngay khi vừa bò ra khỏi giường.
“Bà Lục, vừa rồi nhìn thấy thi thể nạn nhân, bà có thể xác nhận đây là chồng mình không?” Lạc Anh lấy khăn giấy ra đưa cho bà, thận trọng hỏi.
“Đúng, là ông ấy, là dáng người đó, là bộ quần áo đó… ” Người phụ nữ lại khóc rống lên. “Chỉ là tôi không thể chấp nhận nổi, tôi không chịu được mất, có phải ông ấy có anh em song sinh đúng không? Ôi trời ơi? Chồng ơi, tại sao lại như vậy? Tại sao anh bỏ lại em và Nana mà đi như thế, hai người bọn em thành mẹ góa con côi rồi anh ơi! Là ai, kẻ nào đã hại anh ấy?!”
Lạc Anh đưa cho bà ta một tách trà ấm, vỗ nhẹ lưng an ủi một lúc lâu, cho đến khi tâm trạng của đối phương dần dần bình tĩnh lại, mới hỏi. “Chồng bà ra khỏi nhà lúc mấy giờ?”
“Khoảng… 10 giờ tối.” Lục phu nhân khịt mũi nói. “Lúc đó chúng tôi vừa ăn tối xong, ông ấy đột nhiên nói bên tập đoàn có chuyện cần giải quyết rồi rời đi. Tôi nhờ giúp việc để ý cửa chờ ông ấy về, xong lên lầu ngủ.”
“Ông ấy có biểu hiện gì bất thường không?”
“Không…chỉ là một bữa tối bình thường mà thôi. Ông ấy thường hay phải ra ngoài vào ban đêm vì việc gấp nên tôi cũng không để ý lắm. Tôi ngủ đến nửa đêm thì nhận được điện thoại của cô. Tôi, tôi thực sự chết lặng… Không, không thể nào, rõ ràng ông ấy nói đi đến công ty. Làm thế nào lại có thể đến… khu dân cư đó? Không thể nào! Giết người! Nhất định là giết người! Cô mau tìm ra hung thủ đi!”
“Lão Lục, lão Lục, ông chết thảm quá!” Bà ta đập bàn, lớn tiếng khóc lóc nói: “Ông ấy đã đắc tội với ai?! Tên khốn kiếp nào lại độc ác như vậy! Mau đi bắt hung thủ lại, tôi phải g.iết hắn ta! Cảnh sát các người đang làm gì vậy? Mau tìm ra kẻ g.iết người đi!”
Lạc Anh có chút lúng túng, đứng sang một bên bối rối xoa tay, nhất thời không biết nên nói gì.
Lúc này, cửa bị gõ hai lần, một nam cảnh sát trẻ tuổi đẩy cửa thò đầu vào, ra hiệu với Lạc Anh..
Cô nhanh chóng bước ra ngoài, đóng cửa lại sau lưng.
“Tiểu Sài, làm sao vậy?”
“Tình hình ở đây thế nào rồi?” Sài Kiệt hỏi.
Lạc Anh lắc đầu: “Bây giờ bà ấy đang quá mức xúc động, tâm trạng không ổn định, tôi không thể hỏi được bất cứ điều gì. Chỗ anh thì sao?”
“Bên tôi có hơn chục nhân chứng.” Sài Kiệt nói. “Bây giờ tôi chỉ mới thẩm vấn xong ba người, hiệu suất khá thấp. Sao cô không qua giúp tôi cùng thẩm vấn các nhân chứng, còn gia đình nạn nhân bên này để người khác lo.”
Lạc Anh suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được.”
……
Trong phòng điều tra.
Trì Hà lẳng lặng ngồi dưới ngọn đèn sợi đốt, ánh sáng từ đèn chiếu rõ từng nếp nhăn trên khuôn mặt cô.
“Tôi tên là Trì Hà, năm nay 39 tuổi, đến từ huyện Trường Lạc.” Cô bình tĩnh trả lời câu hỏi của nhân viên cảnh sát.
“Xin hãy kể cho chúng tôi những gì mà cô đã chứng kiến.” Sài Kiệt nói.
Trì Hà đem rõ ràng những gì mình thấy, tường thuật lại: “Nửa đêm trời đổ mưa to. Tôi đi đóng cửa sổ thì bất ngờ thấy có thứ gì đó rơi từ trên cao xuống cùng với tiếng la hét. Tôi xuống nhà kiểm tra thì thấy một người đàn ông nằm bê bết máu trên mặt đất. Vùng đầu ông ta bị thương rất nặng. Xung quanh người thì đứng xem, người thì gọi 120. Căn cước công dân rơi ra được một người hàng xóm nhặt lên coi, lúc này mọi người mới biết đây là Lục Phong – ông chủ lớn của công ty phát triển dự án bất động sản* đang nhận thầu khu dân cư của chúng tôi.”
*Nhà phát triển dự án bất động sản chuyên thực hiện các công việc liên quan đến việc mua và bán các dự án nhà chung cư, căn hộ và đất.
“Cô đã gặp Lục Phong trước đây chưa?” Sài Kiệt hỏi.
“Tôi chưa gặp trực tiếp ông ta nhưng đã từng thấy qua ảnh. Những năm qua, vì bảo vệ quyền lợi của chính mình mà chúng tôi đã kiểm tra thông tin của ông ta trên Internet. Ảnh của Lục Phong có ở khắp mọi nơi, trên tin tức, trên Baidu Baike** và cả trên trang web chính thức của công ty phát triển xây dựng. Chúng tôi đã luôn cố gắng tìm cách gặp mặt trực tiếp ông ta để nói chuyện nhưng không được. Không ngờ là ông ấy lại xuất hiện trong chung cư của chúng tôi lúc nửa đêm rồi có kết cục thương tâm như vậy. Tất cả mọi người đều kinh hãi, tôi cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.”
**Baidu Baike (/ˈbaɪduː ˈbaɪkə/; tiếng Trung: 百度百科; Hán-Việt: Bách Độ bách khoa; bính âm: Bǎidù Bǎikē) là một bách khoa toàn thư trực tuyến sử dụng ngôn ngữ tiếng Hoa thuộc sở hữu của công ty công nghệ Trung Quốc Baidu. Trang web được ra mắt lần đầu vào tháng 4 năm 2006.
“Có ai chạm vào xác ch.ết không?”
Trì Hạ do dự một chút rồi nói: “Có ông anh hàng xóm kia hơi kích động muốn xông lên đánh vào thi thể nhưng mà đã bị người căn ngăn, đại khái chắc là cũng không động vào. Đúng lúc đó thì cả hai xe cảnh sát cùng cứu thương chạy đến nơi, sau đấy tôi bị các anh đưa đến đây. Tôi chỉ biết có vậy thôi.”
Sài Kiệt lắng nghe rồi ghi chép cẩn thận vào sổ tay của mình.
“Cô đã sống ở đây bao lâu rồi?” ông hỏi.
“Đã một năm rồi, tôi chuyển đến vào tháng 8 năm ngoái.”
“Tại sao cô lại chuyển đến đây? Tòa nhà này vẫn chưa hoàn thành mà.”
“Thì không có tiền chứ sao!” Trì Hà cười khổ nói. “Tiền thuê nhà hàng tháng ở thành phố này là 3.000 tệ, tiền thế chấp là 4.000 tệ, tổng cộng là 7.000 tệ. Ai có thể chịu nổi mức chi tiêu như thế lâu dài?”
Vừa nhắc đến chủ đề này, cô liền tiếp tục nói về những gì bản thân đã trải qua. “Vợ chồng tôi từng mở một cửa hàng nhỏ cạnh trường trung học cơ sở số 1, buôn bán rất tốt. Nhưng mà vì dịch bệnh nên hai năm nay trường cứ mở một thời gian rồi lại đóng cửa, cứ tiếp diễn như thế mãi thì tôi biết bán cho ai. Cửa hàng đã làm ăn thua lỗ hơn nửa năm nay, mà tôi còn phải trả tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền đâu ra mà trả?
“Cả nhà tôi chỉ có thể sống dựa vào số tiền tiết kiệm trước đó, nhưng mà ngồi không núi vàng ăn cũng hết***. Không còn cách nào khác nên chúng tôi đành trả lại căn nhà thuê và chuyển đến đây.”
******Ở Việt Nam cũng có một câu thành ngữ có ý nghĩa tương tự: “Miệng ăn núi lở” – nếu con người chỉ biết ngồi không tiêu xài một cách hoang phí thì đến núi cũng lở chứ đừng nói đến của cải hữu hạn.
Ánh mắt chị ta chất chứa cả niềm vui lẫn nỗi buồn. “Ở đây tuy không có nước với điện nhưng ít nhất cũng là nhà của mình, lắp thêm cái cửa ra vào cùng cửa sổ, dọn thêm vài món đồ đơn giản qua đây là có nhà. Ở nhà của mình, trong lòng yên tâm hơn hẳn, tiết kiệm được kha khá tiền thuê nhà, cũng không phải lo bị chủ nhà đuổi ra ngoài cả ngày.”
Sài Kiệt cau mày gật đầu hỏi: “Cô mua căn nhà này khi nào?”
“Tôi đã mua nó vào năm 2016.” Trì Hà trả lời: “Theo hợp đồng, nó sẽ được bàn giao vào tháng 7 năm 2017. Nhưng tôi không biết tại sao việc thi công lại dừng lại, một lần dừng là dừng tận 5 năm. Tôi không hiểu nổi, đã cất nóc rồi, sao không xây tiếp đi. Haizz! Họ không trả tiền nhà mà chúng tôi vẫn phải tiếp tục trả nợ thế chấp! 4000 tệ/tháng, phải trả đúng hạn, không có chỗ thương lượng. Không có cách nào, thiếu nợ ngân hàng, làm gì có ai có gan không trả chứ?”
“Con gái tôi nói với tôi rằng nó nghĩ làm nhà còn hạnh phúc hơn làm người. Một căn nhà có giá 4.000 tệ/tháng, ba người chúng tôi một tháng cũng không ăn hết từng đấy tiền. Con bé nói rằng, nếu có kiếp sau, nó muốn đầu thai làm một ngôi nhà được mọi người chu cấp cho. Haha! Hahaha!”
Trì Hà cười to, lau đi đôi mắt đỏ hoe ướt át.
Trên thực tế, cô ấy đã không hề kể về những trải nghiệm thực sự khó khăn của mình.
Kể từ khi chuyển đến tòa nhà đang xây dở này vào năm ngoái, tinh thần của chồng cô, anh Điền Hải đã trở nên bất thường, đôi lúc thì kích động quá mức, có những lúc thì lại chán nản sa sút.
Anh ấy thường đi đi lại lại trong phòng, lấy thước kẻ đo đạc rồi chỉ vào những bức tường xám xịt: “Ở đây sẽ có những chậu hoa”, “Đây, chỗ này để thợ mộc làm một chiếc tủ lớn.” “Chắc chắn ở đây phải có một bức tranh phong cảnh.”, “Trên bức tường bên kia thì treo bức chân dung gia đình và giải thưởng của Mộng Mộng.”
Khi nhắc đến niềm vui của mình, anh thường nhảy cẫng lên vì phấn khích, ôm vợ nói. “Tiểu Hà, nhà của chúng ta đẹp quá!”
Nhưng đêm đến, anh luôn cuộn mình trong góc tối, khóc như một đứa trẻ. “Tiểu Hà, nhà ở đâu? Nhà ở đâu? Nhà của chúng ta ở đâu? Căn nhà giá 100 vạn tệ em mua đâu rồi? Nó đã biến đi đâu mất rồi?”
Sau đó, anh bắt đầu nói những điều vô nghĩa với chính mình, hành vi của anh ấy dần trở nên phi lý.
Trì Hà vội đưa chồng đến bệnh viện để kiểm tra. Kết quả khám nghiệm cho thấy Điền Hải bị ảo giác và hoang tưởng nặng. Chẩn đoán sơ bộ là tâm thần phân liệt.
Lúc này, cửa hàng của nhà họ chính thức đóng cửa.
Trì Hà đã tìm được công việc kiểm đếm hàng trong một siêu thị, tiền lương được 4.800 tệ mỗi tháng. Số tiền đó, 4.000 tệ là tiền nhà ở, 800 tệ còn lại là để chăm lo cho gia đình. Cô không biết mình có thể trụ vững được bao lâu nữa trong vũng bùn đen tối của cuộc đời này.
…
Trong căn phòng thẩm vấn khác ở bên cạnh.
“Đúng vậy, tôi thừa nhận là tôi muốn đánh ông ta.” Người đàn ông thấp bé với đôi tay to và vòng eo tròn trịa nói. “Lúc đó tôi rất tức giận! Đêm nào tôi cũng mơ thấy cảnh mình đánh ông ta, tôi thực sự không thể nhịn được, tôi rất muốn đấm vỡ mồm tên đó!”
“Tại sao anh lại muốn đánh ông ấy?” Lạc Anh hỏi.
“Tôi hận tên chó má ấy!” Hai má của người đàn ông vì kích động mà trở nên đỏ bừng. “Tại sao Lục Phong có thể sống trong một biệt thự lớn, lái một chiếc xe hơi sang trọng, cả ngày ăn uống no say rồi diễu võ dương oai? Tại sao hắn ta lấy đi số tiền khó khăn lắm mới kiếm được của chúng tôi rồi lại để tòa nhà dang dở mãi không xây xong ở đây, khiến mọi người có nhà nhưng không thể về? Tôi thực sự không thể nuốt nổi cơn tức này!
“Khi mua căn nhà này, tôi nhắm trúng đây là một nhà phát triển địa phương, liền cảm thấy rất yên tâm. Tôi không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này. Những năm qua, mọi người đã đi bao nhiêu nơi để bảo vệ quyền lợi của bản thân? Đi thương lượng với nhà phát triển, vô ích! Ra tòa kiện cũng vô ích! Khiếu nại cũng vô ích! Đến ngân hàng để thảo luận cũng vô ích! Tôi thấy khó hiểu, rõ ràng là chủ đầu tư đã vi phạm hợp đồng, tại sao lại không ai quan tâm đến nó?”
“Hơn 100 vạn tệ, cũng không phải rau dại gì! Tại sao lại không có lấy một người chú ý? Mẹ kiếp, vốn lưu động cạn kiệt, mấy người liền phủi mông bỏ đi không thèm để ý. Mấy người không sai, đều là lỗi của tôi được chưa? Tôi xứng đáng mua phải ngôi nhà này, tôi xứng đáng trả tiền cho một cái vỏ xi măng không thể ở! Tôi xứng đáng bị lợi dụng! Tôi xứng đáng với tất cả!”
Khi nói những điều này, giọng điệu của anh ta ngày càng trở nên kích động, sau đấy liền tự tát mình thật mạnh.
Lạc Anh vội vàng ngăn lại, đưa cho anh ta một tách trà ấm. “Anh bình tĩnh lại trước đã…”
“Tôi không thể bình tĩnh được…” Ngực người đàn ông kịch liệt phập phồng. “Trăm sai ngàn sai, tôi không nên mua nhà! Cho dù có phải thuê nhà cho đến hết đời, thì vẫn tốt hơn là trả tiền mua một căn nhà tồi tệ như vậy bằng một khoản vay! Vợ tôi đã ly hôn với tôi vì việc này rồi mang đứa bé đi… Tôi làm lụng vất vả bao nhiêu năm rồi tôi đã đạt được gì? Ông trời ơi, mở mắt ra mà xem…”
14. Lời Mời Tử Thần
Ngày mới đến, mặt trời nhô cao khỏi tầm nhìn, bầu trời cũng dần sáng hơn.
Trong phòng họp, đội điều tra hình sự đang tổ chức một cuộc họp phân tích vụ án.
“Lục Phong, nam, 44 tuổi, chủ tịch kiêm người đại diện pháp luật của Tập đoàn bất động sản Lăng Tiêu ở Vân Châu. Thời điểm tử vong là 2 giờ sáng hôm nay. Nguyên nhân cái chết được xác định sơ bộ là do ngã từ trên cao tại một khu dân cư chưa hoàn thành có tên là “Khu vườn hy vọng”.”
Màn hình lần lượt hiển thị các hình ảnh của Lục Phong, hồ sơ của tập đoàn bất động sản Lăng Tiêu và hình ảnh của “Khu vườn hy vọng”.
“Khu phức hợp này là dự án được phát triển bởi công ty con của tập đoàn Lăng Tiêu, ban đầu dự kiến sẽ bàn giao nhà ở vào năm 2017. Tuy nhiên, do chuỗi vốn của công ty con bị đứt nên dự án đã bị đình chỉ vô thời hạn. “Khu vườn hy vọng” trở thành tòa nhà dở dang và cho đến nay vẫn chưa hoạt động thi công trở lại. Công ty con này thực chất chỉ là một công ty vỏ bọc được đăng ký trên danh nghĩa anh họ của Lục Phong nhưng quản lý đứng sau nó thực ra là thành viên của Tập đoàn Lăng Tiêu.
“Cả 8 tòa nhà trong khu chung cư đều đã được lợp mái tôn, nhưng không có điện nước, tường bên ngoài cũng không có lớp cách nhiệt chống thấm. Các tòa nhà đều chưa qua kiểm tra khả năng chống chịu động đất và thẩm định chất lượng nên có rất nhiều rủi ro an toàn và không đáp ứng được điều kiện sống.”
“Nhưng từ năm 2020, một số chủ sở hữu buộc phải chuyển đến sống trong những tòa nhà tồi tàn này vì áp lực kinh tế. Sau cuộc khảo sát sơ bộ, hiện nay có khoảng 80 hộ gia đình, tổng cộng là 200 người.”
Trong khi báo cáo, Sài Kiệt thao tác trên máy tính để chuyển trang slide.
“Vào khoảng 2 giờ sáng hôm nay, Lục Phong đã t.ử vong ngay tại hiện trường sau khi rơi từ trên cao xuống nền xi măng ở phía nam của đơn vị 1, tòa nhà 1. Hơn mười người dân trong số các hộ gia đình ở đó đã tập trung xung quanh hiện trường và nói rằng họ đã nghe thấy tiếng động lớn nên đi xuống để kiểm tra. Hiện vẫn chưa thể làm rõ nguyên nhân vụ việc.”
“Vị trí của nạn nhân trước khi rơi xuống đã được tìm ra. Đó là trên ban công của Phòng 2601, tầng 26, đơn vị 1, tòa nhà 1. Đội kỹ thuật đã tiến hành điều tra hiện trường và đang phân tích, kiểm tra các bằng chứng vật lý thu được. ”
“Được rồi” Hoa Dương nghe Sài Kiệt báo cáo rồi gật đầu, hỏi. “Có dữ liệu gì từ camera giám sát không?”
“Không.” Sài Kiệt trả lời với một nụ cười gượng gạo. “Nơi này, nói khách sáo thì gọi là khu dân cư, nhưng thực chất chỉ là một công trường xây dựng bị bỏ hoang. Đừng nói đến camera giám sát, ngay cả đèn đường cũng không có.”
Hoa Dương nhíu mày lại và hỏi: “Đang giữa đêm Lục Phong sao lại chạy tới nơi này? Đã tìm ra nguyên nhân chưa?”
“Đã xác định được nguyên nhân.” Lạc Anh đứng dậy trả lời. “Chúng tôi đã sửa điện thoại di động của ông ta và tìm thấy thông tin quan trọng – kể từ 22h05’ tối qua, Lục Phong đã nhận được ba tin nhắn từ số điện thoại di động có đầu số 132, nội dung tin nhắn như sau…”
Cô cầm con chuột máy tính, chuyển trang và mở một bức ảnh.
Ảnh chụp màn hình tin nhắn văn bản trên điện thoại được chiếu lên màn hình lớn.
Hai cái đầu tiên là tin nhắn đa phương tiện, cả hai đều là những bức ảnh khó coi và không đứng đắn.
Bức ảnh chụp một người đàn ông và một người phụ nữ, cả hai đều ăn mặc hở hang. Người đàn ông thì béo, tai to, đeo kính gọng vàng, nhìn nét mặt thì chính là Lục Phong, người phụ nữ lại trẻ tuổi xinh đẹp và quyến rũ. Đánh giá từ tư thế của họ, cả hai dường như đang làm điều gì đó không thể diễn tả được.
Hình còn lại trông giống như một cảnh quay chân thực trong phòng khách sạn, ở giữa là biển báo hình tam giác, rõ ràng đây là ảnh chụp màn hình từ video.
Tin nhắn thứ ba là một đoạn văn bản:
“Một giờ sau, mang theo 20 vạn tệ tiền mặt đến “Khu vườn hy vọng”, một tay giao tiền, một tay xóa đoạn video. Không được phép mang theo bất kì ai, không gọi cảnh sát, nếu không tao sẽ gửi cho vợ mày ngay lập tức. Số điện thoại di động của vợ mày là 150XXXXXXXX.”
“Hừm, tống tiền.” Hoa Dương nhanh chóng lướt qua nội dung tin nhắn, dùng con trỏ laze chỉ vào số người gửi, hỏi: “Có tra ra chủ số điện thoại là ai không?”
“Tra ra rồi.” Lạc Anh nói. “Chủ nhân của số điện thoại di động này là Triệu Phán Hưng. Chúng tôi đã kiểm tra thông tin của anh ta và phát hiện ra rằng đây cũng là chủ nhân của phòng 2603, đơn vị 1, tòa nhà 1, Khu vườn Hy vọng.”
“Phòng 2603?” Hoa Dương híp mắt.
“Đúng vậy, Lục Phong rơi xuống từ phòng 2601, phòng 2603 ở bên cạnh.”
“Mấy cop cậu đã dẫn người tới thẩm vấn chưa?”
“Đội trưởng Hoa, Triệu Phán Hưng này… đã c.hết ba tháng trước.”
“Đã c.hết?!”
“Đúng vậy, ba tháng trước, Triệu Phán Hưng đã nhảy lầu t.ự t.ử từ ban công phòng 2603. Vợ anh ta cũng cùng nhảy, cả hai vợ chồng đều c.hết tại chỗ. Vị trí họ rơi lúc đó với nơi mà Lục Phong ngã xuống sáng nay, chỉ cách nhau ba mét, trên mặt đất vẫn còn vết máu của bọn họ.”
Trong phòng hội nghị vang lên tiếng xì xầm thảo luận.
Vụ việc “một cặp đôi nhảy xuống từ tòa nhà đang xây dở” đã gây xôn xao dư luận cách đây 3 tháng, lúc đó đồn cảnh sát địa phương và đội công an quận Nam Thành đã can thiệp giải quyết. Vì nó được phát hiện là một vụ t.ự t.ử nên không có vụ án hình sự nào được đệ trình.
Không ngờ ba tháng sau nó lại có liên quan đến một vụ nhảy lầu nữa.
Hoa Dương nhìn chằm chằm ảnh chụp tin nhắn trên màn hình lớn, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, trán nổi gân xanh không ngừng giật giật.
Anh liếc nhìn Lưu Đại Dũng đang ngồi trong góc, hai người nhìn nhau trong giây lát. Ngay sau đó, anh ta nhìn đi chỗ khác và tiếp tục hỏi Lạc Anh. “Cô đã tìm thấy vị trí IP hiện giờ của người gửi chưa?”
“Theo thông tin được cung cấp bởi nhà phát hành, vị trí cuối cùng của số này là trong khu dân cư và tín hiệu lần cuối xuất hiện vào lúc 23h10’ tối qua.” Lạc Anh nói. “Lúc đó, Lục Phong đã gọi cho số này. Cuộc gọi kéo dài 9 giây, IP của cả hai bên đều ở “Khu vườn hy vọng”. Tuy nhiên, ngay sau khi cuộc gọi kết thúc, tín hiệu của số đó đã biến mất, hiện vẫn không thể xác định được vị trí.”
Hoa Dương lộ ra vẻ mặt suy tư, gõ nhẹ ngón tay trên bàn.
“Tức là…” Anh suy nghĩ. “Có người đã sử dụng số điện thoại di động của Triệu Phán Hưng vào lúc 23 giờ tối qua để gửi cho Lục Phong một tin nhắn tống tiền và yêu cầu ông ta mang tiền đến “Khu vườn hy vọng”. Lúc 2 giờ sáng, Lục Phong rơi xuống từ ban công bên cạnh nhà Triệu Phán Hưng và tử vong. Còn kẻ tống tiền đã gửi tin nhắn thì biến mất cùng với tín hiệu điện thoại di động.”
“Hừm… sự tình cơ bản là như thế.”
Hoa Dương đan chéo tay, nhắm mắt lại, giữa đôi lông mày đang nhíu chặt của anh hiện lên một chút do dự, trên mặt là một mảng âm u sương mù.
“Đội trưởng, tôi có thể kiểm tra các mối quan hệ xã hội của Triệu Phán Hưng không?” Lạc Anh hỏi.
Hoa Dương im lặng, dường như không nghe thấy cô nói gì. Một lúc sau, anh mới chậm rãi thốt ra một chữ: “Được.”
Lúc này, cửa phòng họp bị gõ hai lần.
“Đội trưởng Hoa!”. Trưởng nhóm kỹ thuật Giản Bằng mở cửa bước vào. “Đã có kết quả giám định dấu vết hiện trường!”
Ánh mắt Hoa Dương đột nhiên sáng lên: “Thế nào?”
“Xét từ dấu vết tại hiện trường, nó phù hợp với các đặc điểm của một vụ nhảy lầu t.ự s.át.”
“Cậu nói cái gì?!” Hoa Dương đột nhiên đứng dậy, kinh ngạc kêu lên. “T.ự s.át?”
Trong phòng phòng truyền đến một trận náo động.
Một doanh nhân có tài sản ròng trị giá 10 nghìn vạn tệ, sau khi nhận được tin nhắn tống tiền đã lao vào một tòa nhà đang xây dở và nhảy từ ban công tầng 26 xuống t.ự t.ử… Dù nhìn từ góc độ nào cũng cảm thấy bất thường.
“Xin lỗi, nhận định của tôi có thể không được hợp lý.” Giản Bằng nói thêm. “Tôi chỉ có thể nói rằng từ dấu vết của hiện trường, khả năng bị đẩy xuống trong khi giằng co và khả năng bị ném xuống trong trạng thái bất tỉnh đã được loại trừ. Do đó, khả năng cao nhất, và có lẽ là khả năng duy nhất… chính là t.ự s.át.”
“Nói rõ hơn đi.”
“Vâng.” Giản Bằng vừa giải thích vừa sắp xếp lại thông tin trong tay. “Tình huống là như thế này, căn phòng 2601, nơi xảy ra vụ việc nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà. Đó là một căn phòng thô sơ bỏ trống, không có cửa ra vào, cửa sổ hay bất kỳ thứ gì. Tường và sàn đều chỉ được quét lớp xi măng, mặt đất đã phủ một lớp bụi.”
“Mưa lớn nên tầng trên cùng bị dột nghiêm trọng. Ngoài trời và trong nhà đều mưa, khi chúng tôi tìm đến hiện trường thì dấu vết trên nền đất đã bị nước mưa cuốn trôi. May mắn thay, chúng tôi đã sử dụng áo mưa mang theo để che chắn kịp thời, tiến hành bảo vệ cứu hộ tại hiện trường và lưu giữ lại một số dấu vết hiệu quả.”
“Tại hiện trường, chúng tôi đã thu thập được một nhóm dấu chân, dẫn từ phòng khách đến ban công. Chúng tôi đã xác nhận được chúng là dấu chân của Lục Phong đã ch.ết. Hai dấu vân tay và một lượng nhỏ sợi vải được tìm thấy từ bức tường ở ban công. Sau khi đối chiếu, dấu vân tay thuộc về chính nạn nhân, sợi vải và dấu chân cũng trùng khớp với đồ vật trên người nạn nhân. Xét theo vị trí, hẳn là do ông ta để lại khi trèo ra ngoài.”
“Không có giấu vết giằng co sao?” Hoa Dương sốt sắng hỏi.
“Không có.” Giản Bằng lắc đầu. “Chúng tôi cũng không phát hiện dấu chân của người khác, trong phòng 2601 chỉ có một dấu chân của Lục Phong, điểm mấu chốt là các dấu chân cách nhau rất xa. Trước khi trèo qua tường và rơi khỏi tòa nhà, ông ấy thậm chí còn thực hiện một cú chạy lấy đà.”
Một loạt các cuộc thảo luận vang lên trong phòng họp.
“Tăng tốc chạy lấy đà?”
“Cái này……”
“T.ự t.ử?”
“Làm sao ông ta có thể t.ự s.át?
“Không thể nào……”
“…”
Hoa Dương ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó hỏi Giản Bằng. “Ngoại trừ dấu chân, còn có bằng chứng nào khác chứng minh cái gọi là “tăng tốc chạy lấy đà” không?”
“Dựa vào điểm rơi ở tầng dưới cũng xác nhận được điều này.” Giản Bằng trả lời: “Dựa trên các số liệu như độ cao, khoảng cách giữa điểm rơi và tòa nhà, có thể tính được tốc độ ban đầu của người chết tại thời điểm rơi. Chúng tôi đã tính toán con số này, là 3m/s, vượt quá tốc độ đi bộ của người bình thường. Nói cách khác, Lục Phong thực sự đã chạy lấy đà trước khi rơi ra khỏi tòa nhà.”
Hoa Dương sửng sốt.
Với hơn 20 năm kinh nghiệm làm cảnh sát, hơn ai hết, anh hiểu rõ rằng trong các vụ ngã từ trên cao, việc nạn nhân chạy nhanh lên trước khi ngã thường là cơ sở quan trọng để chứng minh hành vi t.ự s.át.
Không tìm thấy dấu vết của những người khác tại hiện trường, khả năng bị ai đó cưỡng bức hoặc đẩy tại chỗ rồi rơi xuống từ tòa nhà cũng được loại trừ.
Các thành viên trong nhóm nín thở.
Mọi người đều hình dung trong đầu hình ảnh người đàn ông bước ra khỏi bức tường, nhảy từ tầng 26 xuống vực thẳm của cái ch.ết.
Phải tuyệt vọng đến mức nào mới có thể đưa ra quyết định như vậy?
“Đừng bỏ qua khả năng xúi giục t.ự s.át hoặc ép buộc t.ự s.át.” Hoa Dương suy nghĩ một chút, lấy lại vẻ uy nghiêm và tự tin thường ngày, ngữ khí bình tĩnh lộ ra sự quyết đoán không thể nghi ngờ. “Bước tiếp theo chính là tập trung vào những phương diện sau.”
“Đầu tiên, tiếp tục điều tra hiện trường, tổng hợp toàn bộ thông tin liên lạc, chuyển khoản, lịch trình của người c.hết, đồng thời nhanh chóng mô phỏng lại toàn bộ quá trình của vụ việc càng sớm càng tốt.”
“Thứ hai, điều tra kỹ lưỡng các mối quan hệ xã hội của Lục Phong. Xác định danh tính của người phụ nữ trong những bức ảnh kia, cũng như phương thức quay và kênh rò rỉ video không đứng đắn đó.
“Thứ ba, tiếp tục xác định vị trí số điện thoại di động đầu 132 này, điều tra mạng lưới giao tiếp giữa hai vợ chồng Triệu Phán Hưng đồng thời thu thập thông tin từ các phòng ban để tìm hiểu chi tiết về vụ nhảy lầu ở tòa nhà này vào ba tháng trước.”
“Rõ!”