Tôi Là Ai: Nhật Ký Kẻ Sát Nhân Và Hồ Sơ Vụ Án Hàng Loạt
toi-la-ai-nhat-ky-ke-sat-nhan-va-ho-so-vu-an-hang-loat-13
Chương 13
23. Bi kịch bên sông Hoàn Hạ
Tên người chết: Lang Cường
Giới tính: Nam
Tuổi: 35 tuổi
Thời điểm t.ử vong: Khoảng 23 giờ ngày 28/6/2022
Nơi ch.ết: Trên bãi cỏ bên cạnh sông Hoán Hạ ở vùng ngoại ô phía Nam
Nguyên nhân t.ử vong: Bị một vũ khí sắc nhọn đâm thủng động mạch tim dẫn đến chảy máu ồ ạt.
Lưu Đại Dũng nhìn xuống hồ sơ vụ án trên tay, lướt đến thông tin vụ án gi.ết người ven sông trong nháy mắt. Sau khi nhận được cuộc gọi của Hoa Dương vào giữa buổi chiều, ông lập tức chạy về cục cảnh sát nhận nhiệm vụ.
Đây là một trường hợp có vẻ đơn giản.
Vào tối ngày 29 tháng 6, một ngư dân đã tìm thấy một thi thể nam giới trong đám cỏ dại bên bờ sông Hoán Hạ nên đã gọi điện cho 110 để báo cảnh sát, đội điều tra tội phạm của chi nhánh Nam Thành đã ngay lập tức vào cuộc điều tra.
Lang Cường lúc còn sống có kinh doanh một KTV (quán Karaoke) tên là “Dục Đô”. Anh ta bị một con dao nhọn đâm vào tim mà ch.ết, sau đó anh ta còn bị chém hơn chục nhát để trút giận, vết thương đẫm máu lan khắp người, tình trạng vô cùng thê thảm.
Tại hiện trường có dấu chân rõ ràng, mô da người được lấy ra từ móng tay của nạn nhân. Một con dao gọt trái cây nhọn dính máu được tìm thấy trên bãi cỏ, dấu vân tay được trích xuất từ cán dao.
Sau khi điều tra, cảnh sát hình sự nhanh chóng bắt giữ được một nghi phạm — Khương Lệ, nữ, 18 tuổi, làm bồi bàn tại KTV Dục Đô, đồng thời có làm thêm một số công việc lặt vặt khác. Vào tối ngày 29 tháng 6, cảnh sát đã bắt được Khương Lệ khi cô đang làm phục vụ trong một nhà hàng nhỏ.
Đối mặt với cuộc thẩm vấn, cô gái đã nhanh chóng thú nhận mọi chuyện và thừa nhận hành vi phạm tội mà mình đã gây ra.
“Ông ta ép tôi ngủ với ông ta. Nếu tôi không đồng ý, ông ta sẽ giết tôi và còn nói muốn tìm người đến ức hiếp mẹ tôi”. Cô gái cúi đầu khóc. “Là ông ta ép tôi vào đường cùng! Hoặc là tôi ch.ết, hoặc là ông ta ch.ết! Người đáng ch.ết ở đây không phải là tôi!”
“Tôi gọi điện kêu ông ta ra sông, rồi lấy dao đâm lúc tên đó không để ý. Sợ ông ta chưa ch.ết hẳn nên tôi mới đâm thêm chục nhát dao nữa. Tôi sợ lắm nên đã vứt dao ở đó rồi bỏ chạy, cứ nghĩ rằng sẽ không có ai phát hiện…”
Vật chứng và lời thú tội trong vụ án này đã đầy đủ, chuỗi chứng cứ cũng đầy đủ, sau khi phân khu Nam Thành điều tra xong, nó đã được giao cho viện kiểm sát.
Vào sáng ngày 9 tháng 9, vụ án đã được đưa ra xét xử tại Tòa án Nhân dân Trung cấp Vân Châu. Khương Lệ ra tòa với cáo buộc cố ý gi.ết người. Có thể sẽ bị kết án chung thân hoặc tử hình.
Tuy nhiên trong quá trình xét xử phiên tòa, cô đột ngột nói ra một điều bất ngờ:
“Tôi xin rút lại lời thú tội, tôi không giết người. ”
Cô ấy đã cung cấp một bằng chứng mới trước tòa – một địa chỉ email, [emailprotected]. Sau khi nhân viên tòa án đăng nhập, họ tìm thấy một đoạn video dài 3 phút trong thư mục hộp thư đến.
Trong video là khung cảnh nạn nhân Lang Cường đang đi dọc bờ sông dưới ánh trăng, vừa đi vừa nhìn trái nhìn phải. Đúng lúc này, một nhóm bóng đen bất ngờ từ dưới sông nhảy lên, giống như cá sấu rình mồi.
Bóng đen ấy lao như bay tới bên người Lang Cường, con dao sắc bén trong tay phải lạnh lùng lóe lên, giây tiếp theo, con dao đâm thẳng vào lồng ngực của anh ta.
Tiếng hét vang lên và chỉ vài giây sau, cơ thể của Lang Cường ngã xuống.
Khung cảnh rơi vào tĩnh lặng, bóng đen đứng ở nơi đó bất động – từ đường viền có thể thấy được, bóng đen này là một người cao gầy mặc đồ đen.
Người áo đen hơi quay đầu lại, lộ ra nửa khuôn mặt đeo khẩu trang màu đen, vẫy tay ra hiệu sang bên phải.
Sau đó, một bóng người khác từ bên phải đi vào màn hình — đây là một cô gái nhỏ nhắn, mặc quần yếm của nhân viên phục vụ khách sạn, rõ ràng là Khương Lệ.
Khương Lệ lộ toàn bộ khuôn mặt của mình trước ống kính, chớp mắt, mở miệng và cầm thiết bị quay chụp. Trong quá trình này, người áo đen đứng xa xa, nghiêng đầu quan sát động tác của cô.
Video dừng tại đây.
Khương Lệ từ chối tiết lộ thêm thông tin trước tòa.
Người đàn ông mặc đồ đen này là ai? Mối quan hệ của hắn ta và Khương Lệ là gì? Tại sao không có dấu vết của hắn tại hiện trường vụ án? Tại sao Khương Lệ lại trì hoãn việc gửi bằng chứng này cho đến bây giờ?…
Đối mặt với tất cả các câu hỏi mà thẩm phán đưa ra, cô ấy đã trả lời tất cả trong một câu:
“Tôi không biết, tôi không có giết người.”
Video này khiến sự thật như bị phủ lên một tầng bóng tối mơ hồ, không chắc chắn.
Vụ việc đã được đệ trình lên cục công an Nam Thành để xét xử lại.
Lưu Đại Dũng đóng thư mục lại, trong lòng ông đã có một số suy đoán.
……
Một phòng thẩm vấn được thiết lập đặc biệt tại trại tạm giam.
Cô gái mặc chiếc áo màu xanh với khuôn mặt đẫm nước mắt. Cô vừa khóc vừa thở hồng hộc như thể không khí là món quà quý giá nhất.
Một tia nắng chiếu vào, hai cảnh sát hình sự mở cửa bước vào.
Một người đã đi qua gần nửa thế kỷ, khuôn mặt xanh xao ốm yếu, vừa đi vừa ho nhẹ. Người còn lại trẻ hơn, nét mặt lạnh lùng và nghiêm nghị.
Đôi mắt cô gái mở to, đối mặt với ánh sáng mạnh và kinh hoàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của họ.
“Khương Lệ.” Lưu Đại Dũng ngồi xuống gọi tên cô. Vị cảnh sát trẻ tuổi ngồi cạnh ông, bắt đầu gõ và ghi chép lại trên máy tính xách tay của anh ta.
“Nói cho tôi biết, tại sao cô lại rút lại lời thú nhận của mình?” Lưu Đại Dũng hỏi.
Cô gái ngơ ngác nhìn ông, môi run run, thấp giọng nói. “Tôi không giết người, đương nhiên muốn rút lại lời nhận tội.”
“Nếu cô không giết người, tại sao trước đó lại nói dối cảnh sát?” Lưu Đại Dũng nhìn cô chằm chằm nói. “Chúng tôi có đầy đủ hồ sơ thẩm vấn ở đây, bao gồm cả tài liệu video và âm thanh. Không có tra tấn để lấy lời khai, không có cuộc thẩm vấn mệt mỏi và tất cả các thủ tục thẩm vấn đều tuân thủ các quy tắc. Cô đã thừa nhận rằng đã giết Lang Cương. Tại sao bây giờ lại muốn rút lại lời thú nhận?”
“Tôi không biết… Tôi không biết…” Cô gái ngơ ngác lặp lại, hai mắt vô hồn nhìn về phía trước. “Tôi không giết người… Tôi không giết người….”
“Chúng tôi đã xem video cô cung cấp. Nếu video là giả, chúng tôi có thể dễ dàng điều tra ra. Nếu video là thật, chúng tôi sẽ không thể để cô chịu trách nhiệm thay thủ phạm thực sự. Hãy nói cho tôi biết, người đàn ông mặc đồ đen trong video là ai? Mối quan hệ của cô với hắn ta là gì?”
Khương Lệ cúi đầu im lặng.
“Email này là của cô à?” Lưu Đại Dũng hỏi.
Khương Lệ gật đầu.
“Video này được gửi đến hộp thư của cô sau 11 giờ đêm qua. Người gửi biệt hiệu là traveller. Kẻ đó là ai? Làm sao mà hắn lại có video này?”
Cô gái vẫn im lặng.
“Chúng tôi đã có địa chỉ email của hắn ta và sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi chúng tôi tìm ra danh tính thực sự của kẻ đó. Chỉ cần cô thú nhận tên của người đó, cô sẽ nhận được sự khoan hồng của pháp luật.”
Cô gái ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn cảnh sát, cô không nói nên lời, miệng vẫn ngậm chặt, vẻ mặt đầy bướng bỉnh.
Lưu Đại Dũng thở dài lắc đầu.
Cuộc thẩm vấn kéo dài nửa tiếng đồng hồ, Khương Lệ dùng quyền im lặng làm lá chắn để bảo vệ vững chắc bí mật của mình.
“Cô cho rằng không nói cho chúng tôi biết thì có thể che giấu mãi sao?” Lúc này, người cảnh sát trẻ tuổi mất kiên nhẫn, nghiêm mặt nói. “Nếu như video là giả, cô khai man, tội sẽ càng nặng hơn! Ngay cả khi video là thật, cô vẫn sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự vì đã bao che cho thủ phạm thực sự!”
Cô gái lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Trên mặt cô không có biểu cảm gì, ngồi yên lặng, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía trước.
Nếu không phải cô thỉnh thoảng nháy mắt, người nhìn sẽ nhầm với một tác phẩm điêu khắc.
Lưu Đại Dũng ho khan nhìn người cảnh sát trẻ rồi cả hai cùng đứng dậy và bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
“Cô ta bị làm sao vậy?” Đứng ở hành lang, người cảnh sát trẻ than thở. “Cứ mãi không nói gì thì chỉ lãng phí thời gian của chúng ta. Nếu cô ta muốn chứng minh bản thân không giết bất cứ ai, chẳng phải mọi chuyện sẽ kết thúc nếu cô ta thành thật giải thích những gì đã xảy ra sao?”
“Cô ấy đang che giấu giúp kẻ gi.ết người thực sự.” Lưu Đại Dũng nói.
“Cô ta nghĩ có thể che đậy được bao lâu? Nếu không phải hiện giờ cảnh sát bận điều tra vụ án của Lục Phong, chúng ta đã có thể bắt giữ “traveller” đã gửi email và thẩm vấn hắn rồi.”
“Có lẽ cô ấy có điều gì đó cần che giấu.”
“Bí mật gì không thể nói ra? Em chỉ cảm thấy cô ta giảo hoạt, nhiều mánh khóe.” Người cảnh sát trẻ tức giận nói. “Anh Đại Dũng, anh không biết lúc đó cô ta khóc lóc ăn năn như thế nào đâu! Khóc như lê hoa đái vũ*, nói rằng bản thân hối hận vì đã giết người, nói cô ta đã biết sai rồi. Em thực sự nghĩ cô ta đã thú nhận, còn nói với bên viện kiểm soát rằng cô ta có thái độ tốt và đề nghị xem xét đối xử khoan dung. Ai ngờ sẽ có người nhúng tay vào lúc này! Khá lắm, trực tiếp rút lại lời thú tội ngay trước tòa! Đây là coi chúng ta như lũ khỉ mà trêu đùa phải không? Uổng công em cảm thấy cô ta chỉ là một cô gái 18 tuổi còn thấy thật đáng thương, còn nhỏ vậy làm sao lại hành động thiếu suy nghĩ như thế!”
(*Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)
“Tiểu Ngô, lúc đó tôi đang trong thời gian nghỉ bệnh, tình tiết vụ án cũng không rõ ràng lắm. Tình hình điều tra tại hiện trường cụ thể lúc đó như thế nào? Dấu vết và chứng cứ có rõ ràng không?” Lưu Đại Dũng hỏi.
“Đương nhiên là rõ ràng, nếu không sẽ không thể chuyển cho viện kiểm sát.” Tiểu Ngô trả lời. “Hung khí gây án đã được tìm thấy tại hiện trường. Xét nghiệm DNA cho thấy máu là của nạn nhân, và dấu vân tay trên tay cầm là của Khương Lệ. Những mô da trên móng tay của nạn nhân thuộc về Khương Lệ và trên cánh tay của cô ta cũng có vết trầy xước tương ứng. Tại hiện trường chỉ có dấu chân của hai người họ trên đất, không có dấu vết của những người khác. Trong điện thoại di động của nạn nhân có ghi âm trò chuyện và ghi chép cuộc gọi giữa anh ta và Khương Lệ. Điều này chứng minh rằng chính cô ta đã mời nạn nhân đến mảnh đất hoang bên sông Hoàn Hạ vào đêm hôm đó.”
“Động cơ giết người là gì?” Lưu Đại Dũng hỏi.
“Chuyện là thế này. Ngoài việc là quản lý ở KTV, Lang Cường đó còn là một kẻ cho vay nặng lãi. Khương Lệ đã từng vay 3 vạn tệ từ nền tảng cho vay của anh ta, thế chấp bằng một bức ảnh cô ấy bán khỏa thân và tay đang cầm chứng minh thư của mình. Hai người đã xảy ra một số tranh chấp về việc trả tiền, Khương Lệ khai rằng đã trả tiền đúng hạn nhưng Lang Cường đã cư xử như một kẻ lưu manh, giở trò côn đồ, đe dọa sẽ công khai những bức ảnh khỏa thân của cô ấy nếu không đồng ý qu.an h.ệ tì.nh d.ục với anh ta. Nếu cô ấy từ chối, anh ta sẽ gửi ảnh khỏa thân cho tất cả những người có trong danh bạ của cô, đồng thời đưa người về quê cô gây rắc rối.”
“Mọi người trong đội cũng đã xác minh những tình huống này thông qua các cuộc phỏng vấn với mọi người xung quanh. Lang Cường đã thực hiện rất nhiều hoạt động phi pháp khi cho vay. Không chỉ lãi suất vượt quá quy định của quốc gia mà phương thức lừa tiền cũng không trong sạch. Khương Lệ không phải là người phụ nữ duy nhất bị anh ta quấy rối nhưng những người khác đều chọn cách im lặng chịu đựng vì sợ hãi. Lúc đó, Khương Lệ nói rằng cô đã bị dồn vào đường cùng nên mới ra tay sát hại Lang Cường.”
“Lúc đó cô ấy đã nói một điều mà em nhớ rất rõ. Cô ấy nói: “Hoặc là tôi ch.ết, hoặc là ông ta ch.ết! Người đáng ch.ết ở đây không phải là tôi!”. Xét rằng cô ấy thực sự bị đe dọa và đã nhận tội thành khẩn, lẽ ra có thể nhận được sự khoan hồng, có thể sau vài năm bị giam giữ sẽ được thả ra. Không ngờ bây giờ lại hành động như vậy, em thực sự đã đánh giá thấp cô ấy.”
“Rõ ràng là cô ấy được người khác chỉ dẫn.” Lưu Đại Dũng trầm giọng nói. “Nếu video là thật, vụ án này sẽ rất phức tạp. Người đàn ông mặc đồ đen đã giết Lang Cường và thậm chí còn làm giả hiện trường. Nhân viên kiểm tra dấu vết chuyên nghiệp của chúng ta không phát hiện ra điều gì bất thường, người này rất xảo quyệt và có ý thức phản điều tra mạnh mẽ. Chúng ta cứ tra hỏi Khương Lệ như thế này cũng khó có thể hỏi ra được điều gì.”
Ông suy nghĩ một chút, vỗ vai Tiểu Ngô nói. “Tôi sẽ đến đội điều tra kinh tế để tìm hiểu một số thông tin. Cậu đến phòng chứng cứ điện tử thúc giục họ kiểm tra tính xác thực của video càng sớm càng tối. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đây sau một giờ nữa và thẩm vấn lại.”
“Được rồi, anh Đại Dũng.”
24. Sự Im Lặng Của Cô Ấy
Nắng chiếu xuyên qua hành lang, Lưu Đại Dũng vừa đi vừa ho dữ dội.
Cửa kính khu văn phòng của đội điều tra kinh tế mở ra, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đẩy cửa bước ra.
“Này, anh Lưu!” Người đàn ông chào đón Lưu Đại Dũng niềm nở.
“Chu đội trưởng!” Lưu Đại Dũng hét lên.
Người đàn ông mỉm cười khoác tay lên vai ông: “Cơn gió nào đưa anh đến đây?”
“Còn có thể là loại gió gì nữa?” Lưu Đại Dũng ho khan một tiếng. “Gió “nhiệm vụ”.”
“Chúng tôi đã tiếp nhận việc điều tra các tài khoản của dự án “Khu vườn hy vọng”. Cảm ơn thông tin mà anh đã cung cấp tối qua, rất kịp thời!” Đội trưởng Chu vừa nói vừa mạnh mẽ bắt tay Lưu Đại Dũng. “Gần đây, thành phố đã ban hành lệnh yêu cầu điều tra toàn diện về quỹ xây dựng của các dự án chưa hoàn thành và quản lý triệt để sự hỗn loạn trong các tòa nhà chưa hoàn thiện. Chúng tôi vừa mới bắt đầu điều tra lại còn nhận được manh mối này từ anh. Nó thực sự rất hữu ích!”
Lưu Đại Dũng mỉm cười: “Đó là công lao của thành viên Sài Kiệt trong đội chúng tôi.”
“Các tài khoản của dự án này thực sự có vấn đề lớn.” Đội trưởng điều tra kinh tế nói. “Tiền dự án đã bị biển thủ bất hợp pháp và chảy vào tài khoản người tình của Lục Phong. Bằng chứng trắng đen rõ ràng. Sáng nay, chúng tôi đã thu giữ nhà và ô tô liên quan đến vụ án theo quy định của pháp luật. Đối với tài sản cá nhân của Lục Phong, bao gồm tiền mặt và tiền gửi ngân hàng, chúng tôi cũng sẽ tiến hành kiểm kê cẩn thận, kể cả tài sản vật chất. Bất kỳ ai bị phát hiện chiếm giữ trái phép đều sẽ phải trả lại cho chủ sở hữu ban đầu, một xu cũng không được thiếu!”
“Tốt, tốt.” Lưu Đại Dũng lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó nói. “Thực ra, hôm nay tôi đến để hỏi về một vụ án khác.”
“Vụ án nào?”
“Hai tháng trước, chúng tôi đã giải quyết một vụ án gi.ết người bên bờ sông, nạn nhân là một kẻ cho vay nặng lãi. Nghi phạm đã nhận tội nhưng hôm nay khi vụ án được đưa ra xét xử, cô ta đã rút lại lời khai trước tòa, nên vụ án được đưa về tra xét lại.”
“Ừm, vụ án này tôi có biết.” Đội trưởng Chu gật đầu nói. “Nạn nhân tên là Lang Cường đúng không? Băng đảng cho vay nặng lãi của anh ta bị nghi ngờ hoạt động phi pháp. Sau khi anh cùng chúng tôi nắm bắt tình hình lúc đó, chúng tôi đã lập tức lập hồ sơ điều tra.”
“Hôm nay tôi tới đây để hỏi, việc điều tra băng đảng này thế nào rồi?” Giọng điệu của Lưu Đại Dũng rất gấp gáp, “Tất cả bọn họ đã bị đưa ra trước công lý chưa?”
“Tình huống này có chút phức tạp.” Đội trưởng Chu cau mày. “Không chỉ có cho vay phi pháp, còn có lừa đảo viễn thông và bán hàng đa cấp. Ông chủ lớn đằng sau nó ẩn nấp rất sâu. Chúng tôi đã phá hủy vài tụ điểm, nhưng cũng phải mất một thời gian dài để lôi được tên cầm đầu ra ngoài ánh sáng.”
Lưu Đại Dũng lông mày giật giật: “Còn chưa bắt được sao?”
“Chúng tôi bắt được rồi, anh nghe tôi nói trước đã.” Đội trưởng đội điều tra kinh tế nhìn quanh một lượt rồi trầm giọng nói. “Một tháng trước, đội phòng chống tội phạm của tỉnh đã xuống tiếp nhận vụ án này. Nghe nói băng nhóm này phạm tội nghiêm trọng trải dài hàng loạt khắp các tỉnh thành và thậm chí còn liên quan đến việc buôn lậu ra nước ngoài. Một người bạn trong nhóm cho tôi biết, tên tội phạm chủ mưu đã bị bắt vào tuần trước và bị áp giải từ Đông Nam Á.”
“Ồ…” Lông mày Lưu Đại Dũng hơi giãn ra. “Còn mấy người đồng phạm thì sao?”
“Đã tiêu diệt hết đồng phạm. Vụ án về cơ bản đã diễn ra và kết thúc suôn sẻ. Nghe nói trên tỉnh sẽ có một cuộc họp khen thưởng, nói đến đây tôi cũng phải cảm ơn anh!” Đội trưởng Chu cười toe toét, nói đùa. “Cảm ơn đội điều tra hình sự của các anh đã liên tục gửi các vụ án cho chúng tôi, chúng tôi có thể…”
“Cám ơn đội trưởng Chu!” Lưu Đại Dũng đột nhiên ngắt lời, sau đó vội vàng xoay người bỏ chạy.
“Này, lão Lưu, anh…”
Đội trưởng Chu đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng đang xa dần của ông ấy với vẻ mặt hoang mang.
……
Trong phòng thẩm vấn.
Ánh đèn nhàn nhạt soi rõ khuôn mặt yên bình ấy.
Hai cánh tay của cô gái bị còng vào ghế thẩm vấn, cùng với vẻ thờ ơ lạnh lùng trên khuôn mặt. Cô ấy ngồi đó lặng lẽ và bất động. — Nhìn từ xa, cô ấy thậm chí còn trông hơi giống một bức tượng thần được tôn thờ trên bàn.
“Khương Lệ, người giết Lang Cường là ai?
“Chuyện gì đã xảy ra vào đêm 28 tháng 6 đó?
“Tại sao cô lại không nói được?”
Trước hàng loạt câu hỏi của cảnh sát Tiểu Ngô, cô gái không nói lời nào. Cô nhắm mắt lại, toàn thân bao trùm trong một luồng khí “Mặc kệ gió đông tây nam bắc, tôi vẫn đứng yên”*, vẻ mặt kia tựa hồ muốn nói: Tôi sẽ không nói bất cứ điều gì ngay cả khi Ngọc Hoàng Thượng Đế ở đây..
(*Nó có nghĩa là bất kể khó khăn hay xáo trộn như thế nào thì một người vẫn có thể kiên định với niềm tin hoặc lựa chọn của mình, thể hiện trạng thái chắc chắn bên trong. “Gió đông tây nam bắc” cực kỳ khắc nghiệt, nhưng không sợ hãi, gió to thế nào cũng không lay chuyển.
Chúng lần lượt được lấy từ hai bài thơ sau:
1/ Trúc Thạch
Thiên ma vạn kích hoàn kiên kính,
Nhậm nhĩ đông tây nam bắc phong.
2/ Tây giang nguyệt – Tỉnh Cương sơn
Sơn hạ tinh kỳ tại vọng,
Sơn đầu cổ giốc tương văn.
Địch quân vi khốn vạn thiên trùng,
Ngã tự vị nhiên bất động.
Khả năng của chủ tiệm có hạn nên chỉ để lại 2 bản chuyển ngữ Hán Việt ở đây. Mọi người nếu có hứng thú có thể tự tìm hiểu thêm.)
So với nghi phạm đang rất bình tĩnh, Tiểu Ngô dường như còn bồn chồn hơn. 20 phút trước, phòng chứng cứ điện tử đã đưa ra kết luận thẩm định — video là thật và không có dấu vết giả mạo.
Nói cách khác, cảnh người đàn ông mặc đồ đen giết Lang Cường là thật.
Kết quả giám định này hoàn toàn trái ngược với kết luận giám định tại hiện trường. Các bằng chứng dấu vết được trích xuất vào thời điểm đó khớp với lời thú tội của Khương Lệ và tất cả đều chỉ ra cùng một sự thật – Khương Lệ là kẻ gi.ết người.
Vào thời điểm này, sự xuất hiện của video kia đã đảo lộn hoàn toàn mọi thứ.
Điều này cho thấy kẻ sát nhân không chỉ giết người vào đêm hôm đó mà còn thực hiện một màn biến hóa hiện trường xuất sắc. Hắn ta không chỉ xóa hoàn toàn dấu vết do chính mình để lại mà còn cố ý tạo ra dấu vết giả về vụ giết người của Khương Lệ, thậm chí còn xúi giục cô ấy nói một loạt lời nói dối với cảnh sát.
Một màn biểu diễn đầy kiêu ngạo và Khương Lệ đã diễn theo cái kịch bản lố bịch ấy. Trong suốt quá trình thẩm vấn, cô ấy tự cho mình là một kẻ giết người, khiến bản thân bị nhốt trong trại giam suốt hai tháng. Tuy nhiên, trong phiên tòa xét xử hôm nay, cô bất ngờ cung cấp đoạn video này để thoát khỏi tội cố ý giết người và hình phạt của nhà tù.
Lúc này, trước sự tra khảo lại của cảnh sát, cô vẫn ngoan cố im lặng.
Hành vi như vậy khiến Tiểu Ngô trở nên thiếu kiên nhẫn, vô cùng tức giận.
Anh ta đập bàn một cách thô bạo, gần như điên lên thì Lưu Đại Dũng ra hiệu ngăn anh lại.
“Khương Lệ.” Vị cảnh sát kỳ cựu gần năm mươi tuổi hắng giọng, nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô gái, chậm rãi nói. “Tôi hiểu nỗi băn khoăn và tâm tư của cô.”
“Lang Cường là một người xấu, cực kỳ xấu xa. Cô bị anh ta đẩy vào đường cùng, hoặc anh ta c.hết hoặc cô ch.ết. Nhưng người đáng ch.ết không phải là cô, phải không?” Lưu Đại Dũng chậm rãi nói nhưng có một sự kiên quyết không thể nhầm lẫn trong giọng điệu của ông.
Lông mi của cô gái khẽ rung hai lần, cô chậm rãi mở mắt ra.
“Là hắn giúp cô, hắn giúp cô giết Lang Cường vì vậy cô coi hắn là người tốt. Đối với hắn rất cảm kích, cô không muốn phản bội hắn cho nên không nói lời nào phải không?
Khương Lệ cùng người cảnh sát già nhìn nhau, hô hấp dần dần trở nên hỗn loạn.
“Có một băng đảng tội phạm lớn đằng sau Lang Cường. Ngay cả khi Lang Cường ch.ết, tay chân của anh ta cũng sẽ gây rắc rối cho cô phải không? Vì vậy, bạn của cô đã giả mạo hiện trường và yêu cầu cô chịu mọi cáo buộc. Hắn nói với cô, trại tạm giam là nơi an toàn nhất, chỉ cần trốn ở nơi ẩn náu hoàn hảo này thì không ai có thể làm hại cô đúng không?”
Cô gái thở dốc nặng nề, cổ họng phát ra tiếng khò khè, hai hàng nước mắt chực trào ra.
“Chính người đó đã dạy cô rút lại lời thú tội trước tòa. Hắn đã hứa rằng sẽ gửi video đến hộp thư của cô. Cô chỉ cần cho thẩm phán biết địa chỉ email của mình thì sẽ không bị coi là hung thủ, có phải không?”
“Đừng nói, đừng nói…” Cô gái cúi đầu khóc, thanh âm đứt quãng, “Xin đừng nói nữa…”
Lúc này, Tiểu Ngô mới lộ vẻ mặt đã hiểu ra rồi quay sang nhìn Lưu Đại Dũng với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Người đó là ai?” Lưu Đại Dũng nhìn chằm chằm vào mắt cô gái. “Nói cho tôi biết, hung thủ là ai!”
“Không, không, không…” Cô gái liên tục lắc đầu.
“Khương Lệ, tôi vừa liên lạc với đội điều tra kinh tế, toàn bộ băng nhóm của Lang Cường đã bị bắt đi. Tên đầu sỏ và đồng bọn đều đã bị bắt, chúng không thể đe dọa đến sự an toàn của cô nữa, không cần lo lắng nữa.”
Cô gái sững người và ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp.
“Cô mới 18 tuổi, cuộc đời còn cả một chặng đường dài, chỉ cần phối hợp với cảnh sát, chủ động chỉ ra hung thủ thực sự là có thể lập công và sớm lấy lại tự do. Cô có thể tìm được việc làm, có thể về nhà với những người thân yêu của mình, mọi thứ có thể bắt đầu lại. Nhưng nếu không nói gì, tòa án sẽ trừng phạt cô tội khai man, che đậy, cô sẽ lại bị tống vào tù và bị lập biên bản! Cô có hiểu không?
“Không, không…” Cô gái thì thào khản đặc.
“Cô nghĩ không lên tiếng là có thể giúp người đó sao? Không! Cô nghĩ cảnh sát chỉ biết ăn chay à? Hắn ta không thể trốn thoát! Sự im lặng của cô sẽ không giúp được ai mà chỉ đang làm tổn thương chính mình!”
“Không không không…”
“Khai báo hắn đi! Không đáng giá để hy sinh tương lai của chính mình cho một kẻ gi.ết người như vậy.” Lưu Đại Dũng trông có vẻ chân thành và nói với giọng thuyết phục. “Kẻ đó đã gi.ết người và đáng bị trừng phạt. Ai cũng phải trả giá cho hành động của mình, hắn ta cũng vậy. Cho dù cô nghĩ rằng ý định ban đầu để giúp cô là tốt, ngay cả khi cô cảm thấy Lang Cường đáng ch.ết thì mạng của Lang Cường cũng là một mạng người. Gi.ết người là phạm pháp. Khương Lệ, khai báo hắn đi!”
“Không—!” Cô gái hét lên với cái giọng khàn khàn.
Lưu Đại Dũng im lặng nhìn cô hồi lâu, thở dài rồi lắc đầu thất vọng.
Ông xoa xoa thái dương, ra hiệu cho Tiểu Ngô tiếp tục thẩm vấn, sau đó đứng dậy chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Hoàng hôn đầy tráng lệ.
Trời vừa chạng vạng tối.
Gió chiều thổi qua, Lưu Đại Dũng đứng dưới lầu ngước nhìn sắc trời vàng cam, đầu cảm thấy nhói đau, ông lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Hoa Dương.
“Vụ án mạng Hoàn Hạ 628 cũng do “hắn” thực hiện.”
Ông cất điện thoại di động trở lại túi, nhắm mắt lại, ngửi thấy hương thơm tươi mát của hoa cỏ trong không khí, vô số suy nghĩ trong đầu đang đau nhức dữ dội dâng lên.
Nửa giờ sau, ông chậm rãi đi lên lầu, đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, phát hiện hai bên vẫn đang giằng co.
Sắc mặt Tiểu Ngô tái nhợt, lồng ngực không tự chủ phập phồng, giống như bị người phụ nữ vô vọng trước mặt làm cho tức nghẹn.
Khương Lệ hất cao cằm, vẫn là vẻ mặt hờ hững lãnh đạm.
“Cô ấy giả câm và không nói lời nào!” Tiểu Ngô mở miệng thốt lên với Lưu Đại Dũng.
Lưu Đại Dũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô gái và ngay lập tức nhận thấy sự khác biệt trong mắt cô ấy – cô ấy đang do dự.
Ông vỗ vai Tiểu Ngô, trầm giọng nói. “Cậu ra ngoài nghỉ ngơi một lát, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”
“Được.” Tiểu Ngô gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Lưu Đại Dũng nhìn bóng dáng anh đi ra khỏi cửa, quay đầu nhìn cô gái khẽ mỉm cười, sau đó nhìn thiết bị ghi âm trên bàn, ấn nút tạm dừng ghi âm.
Đôi mắt của cô gái dõi theo chuyển động tay của ông và dừng lại trên thiết bị.
“Tôi tắt đi rồi.” Lưu Đại Dũng cười nói. “Hiện tại cô đã muốn nói chuyện chưa?”
Môi cô gái run run, nước mắt giàn giụa trên má.
Lúc này ngoài cửa có tiếng bước chân chạy, Lưu Đại Dũng chắp tay sau lưng bước ra ngoài kiểm tra.
“Chú!”
Khương Lệ đột nhiên kêu một tiếng.
Người cảnh sát già quay đầu lại.
“Cám ơn.” Cô gái nhỏ giọng run run nói.
Khóe miệng Lưu Đại Dũng khẽ nhếch lên, nhàn nhạt nói:
“Không có gì, đây là việc ta nên làm.”
……
“Chú, chú có thực sự… muốn cháu khai ra chú không?”
Cô gái nhìn ông chằm chằm với đôi mắt đẫm lệ và hỏi một cách bất lực.
“Chà……”
Lưu Đại Dũng nhìn ra ngoài cửa, thấp giọng nói: “Cô gái, bây giờ sợ rằng đã quá muộn để hỏi câu đó rồi.”