Chương 8
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 8
__________
Trong phòng học, Ngôn Trăn đang vươn cổ nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi thấy Cố Thanh Hà quay lại, nàng trông ngóng mà nhìn cô chằm chằm, mãi cho đến khi Cố Thanh Hà ngồi xuống thì Ngôn Trăn mới chịu rời mắt.
“Cố Thanh Hà.”
Đối phương quay đầu liếc nhìn nàng, Ngôn Trăn há mồm thở dốc, không nói gì tiếp. Nàng biết, dù Cố Thanh Hà có làm gì thì cũng đúng nên nàng có dự cảm mình sẽ bị điểm danh phê bình ở tiết tiếp theo. Dù gì Cố Thanh Hà công tư phân minh như vậy, sao có thể không ghi tên nàng được.
“Cô nói thế nào?” Nàng vẫn hỏi, cũng chuẩn bị tốt tâm lý.
“Chỉ có cậu là người đến muộn thôi.” Cố Thanh Hà nói.
“Ừm, tôi biết rồi, đúng là vẫn bị ghi tên.” Ngôn Trăn không vui, trợn mắt liếc đối phương, thấp giọng lẩm bẩm: “Không hiểu sao tớ không ăn sáng mà chạy đến trường làm chi nữa…”
Ngôn Trăn bực bội, nằm gục xuống bàn. Cố Thanh Hà nghe đối phương lẩm bẩm, liếc nhìn nàng, không hỏi gì nữa.
Đáng kinh ngạc là trong tiết tiếp theo, cô Chương trực tiếp vào nội dung bài học mà không có mười phút sinh hoạt trước giờ học như thường lệ. Ngôn Trăn đã chuẩn bị tiếp thu toàn ánh mắt của lễ rửa tội, kết quả là không có, mọi chuyện suôn sẻ.
Tình huống gì đây?
Ngôn Trăn nghiêng đầu, nhìn qua Cố Thanh Hà đang tập trung nghe giảng. Nàng xoay bút, không nghĩ ra nổi, nàng bị Cố Thanh Hà ghi tên nhưng sao lại không bị giáo viên phê bình? Xem ra, cô Chương đổi tính rồi. Ngay khi nàng đang mừng thầm, lúc xong tiết chuẩn bị đi kiếm cái gì ăn thì Vương Viện Viện – đại biểu lớp tiếng Anh, ngồi ở hàng phía trên lại ngăn cản nàng và nói: “Ngôn Trăn, cô Chương kêu cậu đến văn phòng lấy phát bài tập tiếng Anh phát cho cả lớp.”
“Ủa, đây không phải việc của cậu sao?” Tự nhiên bắt nàng đi làm gì, Ngôn Trăn hỏi lại.
“Lúc nãy cô Chương nói như vậy.” Vương Viện Viện không hiểu, bản thân chỉ là người truyền tin mà thôi.
Ngôn Trăn cảm thấy khó chịu, nàng tưởng mình thoát rồi, kết quả cánh cửa địa ngục vẫn mở ra. Nàng ghét nhất là lên văn phòng, nàng muốn tức giận, ngó trái ngó phải thì ngó thấy Cố Thanh Hà đang ngẩng đầu nhìn mình. Ngôn Trăn lập tức bắt chước đối phương trừng lại giận dỗi bước ra ngoài, để lại Cố Thanh Hà ngồi đó với vẻ mặt ngơ ngác.
“Cậu đi mà không nhìn đường à?”
Một giọng nói trong trẻo vang lên, thanh âm không lớn cũng không nhỏ, nhưng lại hấp dẫn ánh mắt của một số bạn học.
“Tôi không cố ý va vào cậu…” Ngôn Trăn cau mày nhìn bạn học xinh đẹp trước mặt. Lối đi cũng không nhỏ, nàng căn bản không đụng phải bạn học này.
“Như thế nào, không phải do cậu bực bội vì bị cô gọi đến văn phòng nên đâm người khác sao, cả lớp đều nhìn thấy cậu đi muộn mà.” Bạn học kia chậm rãi nói, cau mày xoa bả vai như kiểu bị đụng mạnh lắm, tuy giọng nói ngọt ngào, khuôn mặt cũng tươi cười nhưng giọng nói lại âm lãnh chỉ trích.
Tuyệt vời, giờ thì cả lớp đều biết nàng đến muộn.
Ngôn Trăn mím môi, nheo mắt nhìn bạn học trước mặt, tự hỏi đây là nhân vật nào đây. Ồ, Liêu Dĩnh, người đứng vị trí thứ hai trong lớp, nghe nói nam sinh theo đuổi đủ để lập một đội bóng.
“Nếu cậu cho rằng tôi đâm cậu, làm cậu đau thì đây, cậu đâm lại tôi đi.” Ngôn Trăn nói.
“Này, cậu không biết xin lỗi sao?” Một bạn học khác đứng cạnh Liêu Dĩnh lên tiếng, giọng nói gay gắt tràn đầy sự khiêu khích.
Bạn học này khí lực quá dồi dào, giọng nói vang dội, Cố Thanh Hà ngồi ở hàng sau cũng ngước mắt nhìn về phía bọn họ.
“Cậu là ai?” Ngôn Trăn không biết bạn học cao gầy này là ai.
“Cậu…”
Bạn học cao gầy kia vừa định nói gì đó thì bị Ngôn Trăn chặn họng, nàng cười tủm tiếp mà nói: “Được rồi, xin lỗi mọi người hôm nay tôi không có thời gian để xin lỗi nghiêm túc với mấy cậu. Cô Chương còn đang đợi tôi, nếu không hai cậu đi cùng đi? Sau đó tôi lại nhận lỗi lại?”
Ngôn Trăn nhìn mấy bạn học đối diện tức muốn nổ đầu nhưng chỉ có thể đứng đó nhìn nàng. Trước mặt cả lớp nên không dám làm gì, đành phải nhún vai rồi đi về chỗ ngồi.
Cố Thanh Hà nhìn một màn này, khoé miệng vô thức nhếch lên. Cô đứng dậy, thừa dịp vẫn còn một ít thời gian nên ra khỏi lớp học, đi xuống lầu.
…
“Cố Thanh Hà!?”
Trong căng tin trường học, Lục Vãn Vãn rất ngạc nhiên khi thấy Cố Thanh Hà – bạn cùng lớp của mình, đối phương “ừm” xem như trả lời. Ánh mắt Lục Vãn Vãn lại rơi vào cái bánh sandwich trên tay Cố Thanh Hà.
“Cậu vẫn chưa ăn sáng hả?”
Cố Thanh Hà hơi nghiêng đầu, vẻ mặt khá phức tạp, không phản ứng Lục Vãn Vãn. Lục Vãn Vãn ngậm ống hút hốc sữa bò, đi đến bên cạnh cô, nghi hoặc nhìn cô, Lục Vãn Vãn chưa bao giờ thấy Cố Thanh Hà đi mua đồ ăn vặt. “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không bao giờ mua đồ ăn vặt ở trường chứ. Cậu có biết Ngôn Trăn bị cô Chương mắng không?”
“Không biết.” Cố Thanh Hà di chuyển, giữ khoảng cách với Lục Vãn Vãn.
“Mấy lời Liêu Dĩnh nói quá khó nghe, nhưng nhiều người thấy Trăn Trăn đến muộn nên không thể không bị ghi tên, này…” Lục Vãn Vãn nói một mạch, cũng hút hơn phân nửa hộp sữa bò.
Cố Thanh Hà hơi nhíu mày lại, cô không thích Lục Vãn Vãn gọi người khác thân mật như vậy. “Cậu mua sữa ở đâu vậy?” Cố Thanh Hà quay đầu hỏi Lục Vãn Vãn, nhìn hộp sữa dâu trên tay đối phương.
“Hả?” Lục Vãn Vãn hoang mang.
“Sữa này có vị gì?” Cố Thanh Hà đang định tính tiền cái sandwich nhưng dừng lại, quay đầu nhìn qua kệ đồ uống.
“Ồ, vị dâu, ngon lắm. Bên kia kìa, hàng thứ ba ấy.” Cuối cùng Lục Vãn Vãn cũng hiểu, chỉ vào kệ đồ uống. Cố Thanh Hà bước đến rồi cầm một hộp, nhìn một chút, hạn sử dụng vẫn còn dài, trong đó có 5% là dâu tây.
“Cảm ơn.”
Cố Thanh Hà đi tính tiền, khách khí cảm ơn Lục Vãn Vãn.
Lục Vãn Vãn trợn mắt, ngây người, bản thân không nghe lầm đúng không? Cố Thanh Hà thế mà mỉm cười với mình. Chưa kể, Cố Thanh hà cười thật sự rất đẹp.
…
Đói quá… nàng sẽ không bao giờ bỏ bữa sáng để đến cái ngôi trường quỷ quái này nữa.
Ngôn Trăn vừa được thả khỏi văn phòng, nàng lập tức buông nụ cười giả tạo xuống, lê lết về lớp với chồng tiếng Anh trên tay. Cô Chương thực sự chỉ bảo nàng phát bài chứ không nói gì nữa, không hề nhắc đến việc nàng đến muộn. Ngôn Trăn nhớ lại mấy lời mà cô Chương nói với mình lúc nàng sắp đi.
“Có vẻ như em và Cố Thanh Hà rất hợp, như vậy cũng tốt, cô yên tâm rồi.”
Sao cô biết bọn họ hoà hợp? Hơn nữa, làm sao mà bảo thật tốt? Không lẽ Cố Thanh Hà không phải người công tư phân minh gì mà ghi tên nàng đưa cho giáo viên sao? Không thể nào, giáo viên biết nàng đi muộn nhưng không kêu nàng viết kiểm điểm, chẳng lẽ vì Cố Thanh Hà sao?
Ngôn Trăn nghi hoặc, đặt một chồng bài kiểm tra tiếng Anh lên bàn Vương Viện Viện: “Tiếp theo là việc của cậu. Tôi không biết nhiều người lắm.”
Nói xong, nàng quay đầu thì thấy Liêu Dĩnh đang ngồi ở hàng ghế thứ hai cười đùa vui vẻ với mấy bạn học nữ khác. Nàng nhìn thấy Cố Thanh Hà đi từ cửa sau vào, trong tay cô đang cầm cái gì đó. Khoé miệng nàng vô thức nhếch lên, đi về chỗ ngồi của mình, chống tay lên bàn Cố Thanh Hà, nhịn cười hỏi: “Cậu nói giúp tớ trước mặt cô đúng không?”
“Không.” Cố Thanh Hà không cho rằng như vậy là nói giúp gì cả.
Ngôn Trăn nheo mắt nhìn chằm chằm Cố Thanh Hà, trên mặt cô vẫn lạnh nhạt không biểu tình nên nàng đành phải bỏ cuộc. “Hừm, thôi quên đi, tớ cứ xem là như vậy, dù sao cậu cũng không giỏi biểu đạt. Nhân tiện vừa rồi cậu đi đâu thế? Tớ thấy cậu như vừa mới quay lại lớp?”
Cố Thanh Hà hơi do dự, lấy ra một túi đồ đưa cho Ngôn Trăn.
“Cái này là gì vậy, cho tôi hả?”
Thấy Cố Thanh Hà gật đầu, Ngôn Trăn đành phải cầm lấy, mở ra, bên trong là một cái sandwich và một hộp sữa dâu. Nàng nhìn Cố Thanh Hà với ánh mắt không tưởng tượng nổi, khó tin mà hỏi: “Cậu… cậu mua cho tớ ư?”
“Ừm.”
“Cậu… Tại sao lại mua mấy cái này cho tôi? Cậu đi ra ngoài vì mua mấy cái này cho tôi sao?” Ngôn Trăn mỉm cười xấu hổ. Tâm trạng tồi tệ cũng biến mất, thay vào đó là sự hạnh phúc tràn đầy. “Tôi thích nhất loại sandwich này. Thịt giăm bông bên trong là ngon nhất, còn có sữa cũng rất ngon…”
Nói quá trời quá đất.
Cố Thanh Hà nghĩ vậy, mím môi nghiêng đầu nhìn Ngôn Trăn ăn sandwich. Cô mua vì vốn dĩ bụng đối phương kêu réo sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô, nhưng khi nhìn thấy Ngôn Trăn hút sữa cô lại nở một nụ cười rạng rỡ.
“Cố Thanh Hà, cậu tốt với tôi quá!”
“Tôi không có…” Cố Thanh Hà muốn phủ nhận.
“Cậu có, cậu chỉ cần tiếp thu là được, như vậy mới ngoan nha.” Ngôn Trăn mỉm cười, khoé miệng cong lên như một cây cầu, má lúm đồng tiền thấp thoáng bên miệng, cực kỳ xinh đẹp.
Có lẽ, Cố Thanh Hà cảm thấy nụ cười này quá chói mắt. Cô nhất thời sửng sốt, không giấu nổi cảm xúc trong mắt nên không dám nhìn nàng nữa, đến những lời nói cao ngạo đó cô cũng nuốt vào bụng của mình.
Đến thẳng đến buổi chiều tan học, Cố Thanh Hà mới từ nhà vệ sinh trở về, cô lại nhìn thấy một chai nước có ga vị dâu tây trên bàn. Cô cầm lên, nghi hoặc nhìn, trên đó có dán một tờ giấy nhớ nhỏ màu hồng.
Cả buổi hôm nay cậu vẫn chưa uống nước, không biết cậu thích vị này hay không, mời cậu [tình yêu nhỏ].
Cố Thanh Hà nở nụ cười hiếm thấy, không nghĩ cũng đoán được là ai, chữ viết đặc trưng của Ngôn Trăn, cô chỉ cần liếc nhìn là có thể nhận ra. Cô nhướng mày tìm kiếm bóng dáng ai kia, mà lúc này Ngôn Trăn đang trốn ở ngoài cửa sổ, lặng lẽ nhìn trộm vào lớp học.