Toàn thế giới đều đợi người động tâm
toan-the-gioi-deu-doi-nguoi-dong-tam-12
Chương 12
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 12
__________
Cố Thanh Hà cảm ơn mấy người trong cửa hàng tiện lợi, sau đó cứng đờ bế chó con đi dưới trời mưa.
Điều đáng ngạc nhiên là chó con không hề kêu khi nằm trong ngực Cố Thanh Hà, thay vào đó rất thân mật mà dụi vào tay cô. Cố Thanh Hà cười cười vì bị cục lông xù này dụi vào, cô đi rất chậm, thỉnh thoảng lại nhìn nhóc cún này. Thân hình nhỏ nhắn mũm mĩm, trắng muốt nhưng lại có một chùm lông đen trên đầu.
Trời vẫn còn đang mưa, cô suy nghĩ một chút rồi chọc vào đầu nhóc cún, “Gọi em là Tiểu Vũ đi.”
Ba Cố đang vừa đợi vừa xem tivi, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa chính. Khi nghe thấy tiếng bước chân, ông vội tắt tivi rồi giả vờ ngủ quên trên sofa.
Cố Thanh Hà nhẹ nhàng đặt ô ở cửa, bật đèn lên thì thấy toàn bộ cơ thể của ba đã chìm trong sofa.
“Đừng ngủ trên sofa, nó sắp sập rồi.”
Cố Thanh Hà lạnh lùng nói. Ba cô lập tức vặn lại: “Con lo lắng đến sức khoẻ ghế sofa hay sức khỏe của ba con? Thời tiết như này buổi tối chắc sẽ không bị cảm đâu.”
Cố Thanh Hà không nhìn ba mình nữa, ôm chó con đi vòng qua ông. Ba Cố nhìn chằm chằm vào cục bông nhỏ kia, ngạc nhiên nói: “Nhỏ thế?”
“Con nhặt được.”
Ba Cố nhìn Cố Thanh Hà đặt chó con xuống đất. Ông không dám đi qua, sợ mình vô tình giẫm phải nhóc cún kia.
“Nó tên gì?”
“Tiểu Vũ.”
“Chậc, con chó nhà chú Lưu tên Constantine đó.” Ba Cố muốn trách con gái mình đặt tên không Tây miếng nào, không có hợp với thời đại.
Cố Thanh Hà trợn mắt liếc ông: “Con chó Doberman của chú ấy còn sợ chuột đấy.”
Ngoài ra, cái tên mạnh mẽ như thế thì chả được tích sự gì. Ba Cố không phản bác, ông chống tay lên hông nhìn nhóc cún đang lật người trên mặt đất. Không biết đó là loài chó gì, nhưng xem ra cũng không tệ.
“Mà này Tiểu Hà, cái ô lưới ở nhà đâu rồi?”
Cố Thanh Hà dừng một chút, mí mắt rũ xuống quay đầu nhìn đi chỗ khác, “Mất rồi.”
“Thôi vậy, đó là là ô thiên đường đó, đắt lắm, mất rồi cũng sẽ không tìm lại được.” Ba Cố tiếc nuối mà nói.
Cố Thanh Hà không nói gì, chỉ tìm một cái chăn sạch trong tủ, trải ra làm đệm, coi như là ổ chó tạm thời của Tiểu Vũ.
“Ba về nghỉ đi, con xử lý chỗ này được rồi.” Cố Thanh Hà nói, đuổi bố già về phòng.
Sáng hôm sau, trời vừa rạng sáng thì Ngôn Trăn đã dậy. Chạy một vòng đến cửa hàng tiện lợi tối qua, bên trong có một nhân viên nam đang dọn dẹp đồ đạc. Sau khi hỏi thăm một lượt thì nàng được biết con chó đã được nhận nuôi, nghe nói là một học sinh trung học. Ngôn Trăn vui vẻ hẳn lên, bèn mua một ít bánh mì và sữa, nói lời cảm ơn với nhân viên rồi đến trường.
Đây là lần đi học sớm nhất trong lịch sử của nàng, còn sớm hơn cả Cố Thanh Hà.
Trên mặt nàng lập tức nở nụ cười khi nhìn thấy Cố Thanh Hà đi vào lớp, gấp ơi là gấp mà muốn chia sẻ niềm vui cùng đối phương.
“Cố Thanh Hà, Cố Thanh Hà, cậu có biết không, con chó chúng ta nhặt được tối qua đã có người nhận nuôi rồi!”
Ngôn Trăn vừa nhìn Cố Thanh Hà treo cặp sách, vừa lải nhải với đối phương: “Nghe nói là được một bạn học trung học nhận nuôi, trên đời thật sự có rất nhiều người tốt.”
Cố Thanh Hà không khỏi mỉm cười khi nghe mấy lời của Ngôn Trăn.
“Cậu cũng thấy như vậy có phải không? Xem kìa xem kìa, cậu đang cười đó.”
Hai mắt Ngôn Trăn sáng lên, Cố Thanh Hà lại mỉm cười nhè nhẹ. Cô cũng không khó chịu mà chỉ ra hiệu để đối phương đừng nháo, bắt đầu đọc sách. “Tôi biết rồi, tôi chỉ cảm thấy chúng ta đã làm được việc tốt, coi như là tích đức đi. Tôi khẳng định bạn học đó nhất định là một người có tâm hồn đẹp.”
Cái này có tính là đang khen cô không? Cố Thanh Hà nghe Ngôn Trăn nói như vậy thì đỏ hết cả vành tai.
Trên bục giảng, Liêu Dĩnh rất khó chịu khi nhìn cảnh tượng ở hàng ghế cuối. Sao đêm qua Cố Thanh Hà có thể về được? Còn nữa, từ khi nào mà quan hệ của họ trở nên tốt như vậy?
“Ngôn Trăn, nếu cậu còn nói chuyện thì tôi sẽ ghi tên cậu.”
Liêu Dĩnh nhắc nhở, Ngôn Trăn ngưng cười, ngẩng đầu nhìn Liêu Dĩnh vài giây. Sau đó lại cúi đầu đọc sách.
Trong giờ học, Ngôn Trăn lấy đồ ăn vặt mà dì nàng đã mang đến từ mấy ngày trước ra. Lúc đó nàng chỉ nhớ rằng dì đã ái muội chớp chớp đôi mắt đẹp của mình rồi nói: “Muốn ăn thì ăn cùng người mình thích nha, như vậy có thể vĩnh viễn ở bên nhau.”
Vĩnh viễn ở bên nhau.
“Cố Thanh Hà, cậu ăn sáng chưa?” Ngôn Trăn theo bản năng hỏi Cố Thanh Hà. Nàng lấy chiếc hộp được đóng gói tinh xảo ra, không thể không nói bao bì đồ ăn vặt của nước ngoài thật sự tinh xảo. Nhưng mà lại quá ít, bên trong chỉ có hai cái bánh thôi à?
“Ginger… man?” Ngôn Trăn cổ quái mà niệm chú dòng chữ tiếng Anh trên gói bánh.
“Bánh gừng hình người.” Cố Thanh Hà lên tiếng, dịch cho nàng.
Ngôn Trăn mở miệng cười, nàng nhìn Cố Thanh Hà với ánh mắt ngưỡng mộ nói: “Mời dùng bữa.”
Cố Thanh Hà còn chưa kịp trả lời, Chung Trạch Hàn – bạn cùng lớp đang ngồi một bên đã nhanh chóng thỉnh cầu trước, “Ngôn Trăn tôi cũng muốn, buổi sáng ăn ít nên hơi đói.”
Ngôn Trăn cau mày, đang định mắng Chung Trạch Hàn thì lại thấy Chung Trạch Hàn giả bộ đáng thương, đành phải cho đối phương một ít, “Cho thì cho, cậu thật là…”
“Hihi, chao ôi, cái bánh này đẹp ghê.” Chung Trạch Hàn vừa nhận lấy bánh vừa cảm thán.
Ngôn Trăn trợn mắt nhìn đối phương lấy một miếng to, trong tay nàng chỉ còn một miếng, nàng muốn ăn chung với Cố Thanh Hà nhưng cảm thấy bẻ đôi thì kỳ quá.
“Cho cậu nếm thử.” Ngôn Trăn nói, đưa bánh cho Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà dùng đôi mắt đẹp nhìn Ngôn Trăn, nói: “Cậu ăn đi, tôi không ăn đâu.”
“Tôi đặc biệt mang đến cho cậu.” Ngôn Trăn mỉm cười đưa bánh quy vào miệng đối phương.
Cố Thanh Hà ngồi trên ghế, vô thức nhìn miếng bánh quy bên miệng. Ngồi chung một thời gian, cô cũng biết đôi điều về sự đu bám của Ngôn Trăn, chỉ có thể khẽ cau mày mà nhận lấy.
“Thử xem sao.” Ngôn Trăn đứng bên cạnh đối phương, vừa nhìn vừa thúc giục Cố Thanh Hà, rất mong đợi Cố Thanh Hà bảo ngon, dù sao nàng cũng tiếc nuối vì chưa bao giờ nếm qua.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thanh Hà cắn lấy chiếc bánh, một dòng điện cảm xúc tràn ngập trong đầu nàng. Vụn bánh rơi trên môi cô khiến nàng liên tưởng đến chiếc bánh mousse dâu tây trong tủ lạnh, ngọt ngào… hấp dẫn người ta.
Loại cảm giá lạ lẫm vi diệu này khiến nàng bối rối trong giây lát. Trong đầu lại nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ, nàng muốn nếm lấy bánh trên môi Cố Thanh Hà.
“Cố Thanh Hà.”
Ngôn Trăn liếm môi, gọi tên đối phương.
Cố Thanh Hà dừng lại, còn chưa kịp phản ứng thì Ngôn Trăn đã cúi người, mỉm cười mà đến gần cô, sau đó lại nghiêng mặt qua. Hơi thở ấm áp của Ngôn Trăn phả vào da cô, ngứa, rất ngứa, nhưng lại ấm áp vô cùng. Trong giây lát, cô to mắt kinh ngạc khi nhìn thấy đối phương há miệng, cắn lấy một nửa chiếc bánh trong miệng mình.
Khi Ngôn Trăn đứng dậy, thoả mãn với nửa cái bánh trong miệng mình thì nhận ra Cố Thanh Hà đang cứng đờ, bất động ngồi đó.
Sau khi nhai nuốt hết chiếc bánh, Ngôn Trăn lau khoé môi, cúi đầu thấy được chóp tai hơi đỏ và hàng mi đang run rẩy của Cố Thanh Hà. Lúc này, Ngôn Trăn mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc nên thấp giọng nói: “Ngon lắm á.”
Ngon thì ngon thật, nhưng sắp ăn đánh cũng là thật.
Cố Thanh Hà nghe Ngôn Trăn đáng chết kia cảm thán, vô số cảm xúc bất mãn rối rắm đang ở trong lòng cô, vừa thẹn vừa xấu hổ. Nhưng không thể không thừa nhận, sự đột ngột này của Ngôn Trăn khiến cô không thể suy nghĩ bình thường được nữa, thậm chí tim còn đập nhanh hơn…
Cô ngẩng đầu, trừng mắt với khuôn mặt đang tươi cười kia. Không biết nên làm gì với hành vi xấu hổ, vô liêm sỉ của đối phương.
Ngôn Trăn bị nhìn chằm chằm thì thấy hơi sợ, nàng che miệng giấu đi khuôn mặt đang đỏ lên của mình. Nàng cũng không biết bản thân đã vừa làm ra một việc mất kiểm soát như thế, khi đang định quỳ gối xin tha thì Lục Vãn Vãn đột nhiên xụ mặt, đi xuống hàng ghế sau hỏi nàng: “Tối qua cậu xảy ra chuyện gì?”
Ngôn Trăn nhìn Lục Vãn Vãn như đang chuẩn bị thẩm vấn, lập tức vui mừng mà chắp tay với Cố Thanh Hà, nhanh chóng lôi kéo Lục Vãn Vãn đang sắp nổi giận aka vị cứu tinh lại cửa trước của lớp học.