Toàn thế giới đều đợi người động tâm
toan-the-gioi-deu-doi-nguoi-dong-tam-11
Chương 11
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 11
__________
Qua tiếng mưa rơi, Ngôn Trăn dường như nghe được một ít âm thanh khác nhau. “Cố Thanh Hà, cậu có nghe thấy tiếng gì đó lạ lạ không?” Nàng quay lại hỏi Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà chăm chú lắng nghe, “Có.”
Mưa phùn trong đêm, mặc dù tiếng mưa có chút ồn ào nhưng đây chỉ là đường nhỏ không phải đường lớn nên cũng không có nhiều xe cộ, do đó có thể nghe thấy một chút âm thanh. Giống như tiếng thút thít ngắt quãng, tựa tiếng kêu của một con vật nhỏ nào đó.
“Nhìn xem… bên kia có phải có một chú chó con không?”
Theo hướng chỉ của Ngôn Trăn, dưới ánh đèn đường mờ ảo thật sự có một cục bông trắng đang nằm đó thở mấp máy, chỉ có nhìn kỹ mới có thể nhận ra. Cố Thanh Hà vừa định mở miệng, Ngôn Trăn đã bước nhanh về phía trước, trời mưa cũng không để ý mà tiến lại gần để xem.
“Cố Thanh Hà, cậu lại đây đi, thật sự là một chú cún con, cảm giác thật nhỏ bé…”
Ngôn Trăn ngồi xổm dưới ngọn đèn đường, Cố Thanh Hà đành phải đi tới, che ô cho nàng, nhìn kỹ vào chó con đang thút thít.
Một chú chó trừ nhúm lông đen nhỏ trên đầu thì gần như là trắng như tuyết, trông rất nhỏ, chỉ to hơn bàn tay Ngôn Trăn một chút, hình như mới cai sữa.
“Cố Thanh Hà, cậu xem con cún nhỏ như vậy, trời mưa thì làm sao bây giờ?” Ngôn Trăn đau lòng ôm chú chó con trong tay, cơ thể ướt đẫm vì mưa lạnh, toàn thân chó con vẫn đang run rẩy. Chú chó cuộn mình trong lòng bàn tay của Ngôn Trăn, thỉnh thoảng lại kêu lên.
Cố Thanh Hà nhìn xung quanh thấy cách đó có một thùng giấy cứng, gần đó còn có một khu dân cư, đoán chừng có ai đã bỏ con chó ở đây.
“Bên kia có cửa hàng tiện lợi.” Cố Thanh Hà nhìn về một cửa hàng tiện lợi bên cạnh, ra hiệu cho Ngôn Trăn bế chó con đến đó. “Cậu cầm ô đi.” Cố Thành Hà đưa ô cho đối phương, cô bước sang phía đối diện rồi lấy chiếc thùng giấy trong góc.
“Bên trong có một cái thảm nhỏ, xem ra là họ đã vứt bỏ nó rồi.” Ngôn Trăn nhìn chiếc hộp, thở dài.
“Đến cửa hàng tiện lợi trước.”
“Ừm.” Ngôn Trăn gật đầu.
Cố Thanh Hà dẫn đường. Lúc này, Ngôn Trăn mới phát hiện tóc cô ướt đẫm dính hết vào má, gió lạnh mang theo hơi nước phả thẳng vào mặt. Trong lòng Ngôn Trăn cảm thấy khó chịu, vội vàng ôm con chó và cầm ô chạy đến bên đối phương.
“Kính chào quý khách.”
Đến cửa hàng tiện lợi 24h, họ được chào đón bởi một giọng nữ lanh lảnh. Hai người đặt ô ngoài cửa, Cố Thanh Hà đi mua hộp sữa nóng, còn Ngôn Trăn thì bế chú chó con đứng cạnh quầy thu ngân. Nhân viên thu ngân là một cô gái tầm hai mươi tuổi.
“Oa, đáng yêu quá đi.” Nhân viên thu ngân cảm thán khi nhìn thấy chú chó con trong ngực Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn cảm thấy có chút hi vọng, lập tức trả lời: “Ừm… Chị ơi, chúng em nhặt được ở bên cạnh tiểu khu kia, chị có muốn nuôi nó không?”
Vì dì Dung bị dị ứng với lông của động vật nên Ngôn Trăn không thể nuôi thú cưng được, mà Cố Thanh Hà chắc chắn càng không có khả năng nuôi.
Nhân viên thu nhân tỏ vẻ khó xử, nói: “Chị thuê nhà chung với bạn nên không nuôi chó được.”
“Không sao ạ.”
Ngôn Trăn uể oải trong lòng, nhìn Cố Thanh Hà đang mang sữa đến. Cố Thanh Hà đổ sữa lên chiếc đĩa nhỏ được đặt trong thùng giấy, Ngôn Trăn vội ôm chó con lại uống sữa.
“Chị ơi, chúng em có thể đặt chó con ở đây không? Thử xem có ai có lòng tốt muốn nuôi nó không á. Nói không chừng người chủ kia cũng hồi tâm chuyển ý mà rước về.” Ngôn Trăn vừa đút chó con uống sữa, vừa năn nỉ nhân viên cửa hàng.
Nhân viên nhìn hai cô bé học sinh, không đành lòng từ chối, đành phải nói: “Ừm… Nhưng chỉ có thể đến mười rưỡi thôi. Chị sẽ tan ca lúc mười rưỡi nên cũng không biết nhân viên ca tiếp theo có chịu hay không. Hơn nữa, quản lý cửa hàng chị không thích chó mèo lắm.”
Ngôn Trăn nhìn đồng hồ, vẫn còn mấy tiếng nữa mới đến 10 giờ 30, chắc mọi người đi cửa hàng tiện lợi trong khoảng thời gian này sẽ nhìn thấy chó con, hy vọng sẽ có ai đó nhận nuôi nó.
“Cậu nghĩ có người nhận nuôi nó không?” Ngôn Trăn hỏi.
Cố Thanh Hà trả lời: “Tôi không chắc.”
“Nhà tôi không nuôi được, nhà cậu có nuôi được không?”
Cố Thanh Hà cụp mắt xuống, không nói gì, Ngôn Trăn có thể hiểu được.
Về đến nhà, Ngôn Trăn nhìn đồng hồ đến phát ngốc. Nàng tự hỏi có ai nhận nuôi nhóc cún kia không. Nàng không yên lòng nhưng cũng không thể ích kỷ mà đem chó con về được, dù sao dì Dung cũng ở trong nhà.
[Cậu có đó không? Cậu nghĩ có ai sẽ nhận nuôi chó con không?]Nàng nhìn đồng hồ, 10 giờ 05, có lẽ Cố Thanh Hà vẫn đang học nên vội vàng gỡ tin nhắn.
Cố Thanh Hà nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lát, thở dài rồi đóng sách lại. Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa đến cửa nhặt chiếc ô màu đen lên thì có một bóng người đứng sau lưng cô, bất ngờ đấm vào vai cô, nếu là người bình thường thì đã không né được mà bị đánh trúng rồi.
Hừ.
Một tiếng hừ lạnh, Cố Thanh Hà cúi người về phía trước, nhanh chóng dùng hai tay nắm lấy nắm đấm của đối phương, dùng hết sức quật người này ra phía trước, cả hai nặng nề ngã xuống. Chẳng qua Cố Thanh Hà đã dùng khuỷu tay mình để chống xuống đất nên không bị đau nhiều. Trong đêm tối, tay cô như gông cùm xích trụ mà bóp cổ người kia, sau đó cầm chiếc ô đen trên mặt đất lên, dứt khoác mà dùng phần nhọn của chiếc ô đặt dưới yết hầu đối phương.
“Dừng lại, dừng lại, con nghiêm túc đấy à?”
Đối phương ngã xuống đất, đau đớn hét lên, giọng nói khàn khàn còn ho khan mấy cái. Cố Thanh Hà buông ô xuống, lạnh lùng mà mở đèn lên, sau đó thấy người bố già của cô bò từ dưới đất dậy, làm bộ làm dạng mà xin cô giúp đỡ nhưng Cố Thanh Hà không thèm để ý, ông phải tự mình đứng lên.
“Lợi hại quá, như này cũng có thể tránh được, tiến bộ không ít.” Ba Cố cúi thân hình vạm vỡ của mình xuống, hơi loạng choạng vì cú ngã vừa rồi. Ông ngồi trên sofa phòng khách đấm đấm sống lưng, haiz, con gái cưng của ông ra tay tàn nhẫn quá.
“Con không né thì để vào bệnh viện chắc?” Cố Thanh Hà lạnh lùng đáp, xoay xoay cổ tay vừa mới phải dùng sức của mình.
Ba Cố uỷ khuất, ông chỉ muốn cùng con gái cưng của mình vui vẻ một chút thôi: “Giờ này muộn rồi mà còn đi ra ngoài sao?”
Cố Thanh Hà nhìn chằm chằm vào ba cô một lúc, rồi nói: “Ba, con muốn thương lượng với ba một việc.”
Ba Cố cười vui vẻ liền: “Chuyện gì thế?”
“Con muốn nuôi một con chó.” Cố Thanh Hà bổ sung, sợ ba cô không đồng ý: “Nếu lớn lên thì sẽ để cho nó trông cửa hàng giúp ba mẹ.”
Ba Cố nghe thế thì sửng sốt, sau đó lại nghĩ, hiếm khi con gái mình đưa ra yêu cầu như vậy, hơn nữa nuôi thêm một con chó cũng vui nhà vui cửa, vì thế nói: “Vậy đừng chọn con nào hung dữ quá để tránh doạ người khác.”
Cố Thanh Hà gật đầu, bung ô đi ra ngoài. Cô bước đi thật nhanh, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ. Khi cô chạy đến cửa hàng tiện lợi thì tình cờ thấy nhân viên cửa hàng đang bước ra.
“Này, em là học sinh đưa lúc nãy vừa đưa chó cho chị đúng không? Sao thế?” Nhân viên nhận ra cô bé xinh đẹp này. Cảm giác xa lạ khó tả khiến người khác liếc nhìn cũng có thể nhận ra, chẳng qua bây giờ học sinh này có vẻ hơi lo lắng.
“Chào chị, con chó còn ở đây không ạ?” Cố Thanh Hà hỏi.
“À, vẫn ở bên trong. Chị nói với quản lý rồi, quản lý thấy đáng thương nên quyết định giữ lại đến khi tạnh mưa.” Nhân viên cửa hàng nói rồi quay đầu chỉ cục bông nhỏ sau tấm kính trong cửa hàng.
Cố Thanh Hà nhìn thấy nhóc cún kia, sau đó thở phào nhẹ nhõm, “Em sẽ nuôi nó.”