Toàn thế giới đều đợi người động tâm
toan-the-gioi-deu-doi-nguoi-dong-tam-10
Chương 10
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 10
__________
Mây đen đang bao phủ thành phố, ngoài cửa sổ đang mưa to. Một giọng nói ma mị đột nhiên vang lên, Cố Thanh Hà ngẩng đầu nheo mắt nhìn bóng người đứng ở cửa. Khi biết là ai thì tiếp tục làm việc trong tay.
Ngôn Trăn bật đèn nhà vệ sinh, căn phòng lập tức sáng lên, bầu không khí cũng tốt hơn so với sự u ám vừa rồi. Ngay cả nàng cũng không biết, khi nhìn thấy Cố Thanh Hà một mình cúi người rửa đồ trong phòng tối thì lại vô cùng tức giận.
“Cậu nói cho tôi biết, cậu một mình đứng trong đây mà không biết mở đèn sao, đáng sợ như thế nào chứ.” Ngôn Trăn kìm nén cảm xúc, giữ giọng điệu bình tĩnh, đi tới trước mặt Cố Thanh Hà, ánh mắt rơi vào chiếc ô lưới trong tay người kia.
“Tôi quên bật đèn.” Cố Thanh Hà thấp giọng nói.
Ngôn Trăn nghe Cố Thanh Hà trả lời, lại nhìn chằm chằm vào chiếc ô. Cố Thanh Hà đang dùng nước để cọ sạch bùn đất trên đó.
“Bị rơi xuống đất hả?”
“…”
Cố Thanh Hà không trả lời, nếu bị rơi xuống đất cũng không bẩn như vậy, tóc cùng với bùn bám đầy trên đó. Ngôn Trăn không hỏi nữa, nhưng khi nàng đưa tay ra muốn giúp thì bị Cố Thanh Hà chặn lại.
“Bẩn.” Cố Thanh Hà nói.
“Cậu không phải có bệnh sạch sẽ sao? Để tôi giúp cậu.” Trong lòng Ngôn Trăn đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
Cố Thanh Hà dừng lại một chút, sau đó mím môi lắc đầu, tựa như coi nhẹ những chuyện này.
“Bàn của cậu…” Ngôn Trăn đứng sang một bên, hồi lâu mới hỏi.
Cố Thanh Hà nhìn thoáng qua, đồng ý với ý nghĩ của đối phương.
Ngôn Trăn mím chặt môi, điều đó có nghĩa là trên bàn Cố Thanh Hà cũng bị đổ một đống rác. Nhưng đối phương chỉ im lặng dọn dẹp, như hoàn toàn không biết điều gì.
“Cậu biết ai làm mấy chuyện này không?” Ngôn Trăn nói với một cục nghẹn trong cổ họng.
Cố Thanh Hà chỉ lắc đầu, cô cụp mắt nhìn chiếc ô mới trong tay, cô còn tưởng rằng trước giờ học cô bị giáo viên gọi đến văn phòng, lúc quay lại thì thấy chiếc ô của mình bị vứt vào thùng rác, bàn ghế thì đầy các loại dơ bẩn.
Cố Thanh Hà cứ như vậy mà cọ rửa. Ngôn Trăn ở bên cạnh nàng không có ý định rời đi.
“Tại sao cậu quay lại?” Nàng không về với Lục Vãn Vãn… Cố Thanh Hà liếc nhìn đối phương. Mở chiếc ô đã được lau chùi sạch sẽ ra, chậm rãi kiểm tra bên trong xem chiếc ô có bị hư hại hay không.
Ngôn Trăn nhìn chằm chằm vào chiếc ô đã được rửa sạch. Khi cô mở nó ra, bằng mắt thường cũng nhìn được nó đã bị nứt toạc, không dùng được nữa, giống như bị ai cố tình cắt vậy. “Tôi quên chìa khoá nên quay lại, thấy cậu chưa về nên đi tìm xem.”
“Vậy tìm được chưa?” Cố Thanh Hà vừa hỏi vừa gấp ô lại.
“Tìm được rồi.” Ngôn Trăn gật đầu, nhìn sắc mặt Cố Thanh Hà, vẻ mặt đối phương vẫn lạnh nhạt, “Chúng ta cùng đi thôi, tôi lấy ô Lục Vãn Vãn.”
Cố Thanh Hà muốn từ chối nhưng Ngôn Trăn đã vỗ vai đối phương, kéo Cố Thanh Hà ra ngoài, “Cậu thích mùi này à, tôi ngửi đủ rồi, đi ra ngoài nói chuyện.”
Ngôn Trăn kéo Cố Thanh Hà về phòng học, “Nói cho tôi nghe tại sao cậu lại ở đây lâu như vậy, tay cũng lạnh như thế này!”
Cố Thanh Hà nghe vậy, lập tức rút tay về. Ngôn Trăn lập tức ý thức được Cố Thanh Hà không muốn đụng chạm, nàng nói mấy tiếng xin lỗi, sau đó thúc giục Cố Thanh Hà thu dọn đồ đạc rồi cùng nhau rời đi. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, mưa như trút nước, dù có ô thì cũng sẽ ướt như chuột lột. Nếu là bình thường nàng có thể nhờ chú Trần đến đón, nhưng chỉ duy nhất hôm nay chú ấy lại lái xe đi ra ngoài, đúng thật là xui xẻo.
“Dì Dung, lát nữa không cần đợi cơm con đâu. À, không không, chút nữa mưa sẽ tạnh thôi, dì đừng bận tâm, con cúp máy đây.” Ngôn Trăn chủ động gọi điện cho dì ở nhà, nếu không nàng về nhà muộn mà không báo thì sẽ truyền đến tai ba nàng.
Cứ như vậy, Ngôn Trăn và Cố Thanh Hà, hai người bạn tốt cùng trải qua hoạn nạn, cùng dẫm phải phân chó ở trong lớp đợi mưa tạnh. Chỉ là, Cố Thanh Hà dùng thời gian này để xem bài của ngày mai, mà Ngôn Trăn thì ngồi chán chết đợi mưa tạnh.
“Tôi nghĩ mưa sẽ không tạnh nhanh như vậy.”
Ngôn Trăn nằm bên cửa sổ nhìn ra màn đêm bên ngoài, chỉ nghe được tiếng mưa rơi. Nàng ngậm kẹo mút, nghiêng đầu lay tay Cố Thanh Hà. Cố Thanh Hà ngước mắt nhìn nàng.
“Này, mỗi ngày cậu đều đọc sách không thú vị gì cả, tâm sự đi.”
Cố Thanh Hà đóng sách lại, hỏi: “Chúng ta nói cái gì?”
“Cậu cảm thấy… Liêu Dĩnh như thế nào?” Ngôn Trăn dựa vào ghế, vừa hỏi vừa quan sát biểu hiện của Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà lại lật sách, suy nghĩ một chút, đáp: “Không có gì đặc biệt.”
Ngôn Trăn nghe xong thì bật cười, có lẽ không ai có thể khiến Cố Thanh Hà cảm thấy đặc biệt, nàng thở dài: “Không phải hỏi cậu ấy có đặc điểm gì mà là hỏi cậu với cậu ấy có quan hệ như thế nào.”
Cố Thanh Hà cau mày, cô cảm thấy câu hỏi của Ngôn Trăn có chút kỳ lạ. Đối với cô, Liêu Dĩnh chỉ là bạn cùng lớp mà thôi. Cô suy nghĩ một lúc, “Cậu ấy chỉ là bạn cùng lớp bình thường, và là… đối thủ cạnh tranh.”
“Ồ, vậy kỳ thi nào cậu cũng đứng nhất còn cậu ấy chỉ xếp thứ hai ư?” Ngôn Trăn thò đầu lại gần, tiếp tục hỏi.
“Xem là vậy đi.” Cố Thanh Hà nói.
“Hả, còn tình huống gì khác sao? Nghe Lục Vãn Vãn nói cậu luôn đứng nhất mà.” Ngôn Trăn tò mò.
“Thành tích của cậu ấy có dao động, từng đồng hạng nhất với tôi trong cuộc thi năm nay.” Cố Thanh Hà sửa lời đúng cho đối phương.
Ngôn Trăn không ngờ Liêu Dĩnh lợi hại như vậy, có thể đồng hạng với Cố Thanh Hà. Nàng không có chứng cứ, tuy nhiên nàng biết chiếc ô của Cố Thanh Hà có quan hệ mật thiết với nhóm của Liêu Dĩnh. Nhưng nàng không muốn nói cho Cố Thanh Hà nghe, nàng luôn cảm thấy người này không nên biết mấy chuyện bẩn thỉu ấy.
“Mưa nhỏ lại rồi.”
Giọng nói thường ngày của Cố Thanh Hà mang Ngôn Trăn trở về hiện thực. Ngôn Trăn đưa tay ra cửa sổ, quả nhiên hạt mưa đã trở nên nhẹ hơn.
“Xem ra ông trời vẫn còn ưu ái chúng ta.” Ngôn Trăn cười nói.
Lần này, đổi thành Cố Thanh Hà đợi Ngôn Trăn dưới lầu. Bạn học Ngôn Trăn vì đi vội quá nên để quên ô trên bàn phải chạy về lấy.
“Sao cậu chạy nhanh thế?” Cố Thanh Hà cau mày nhìn Ngôn Trăn đang thở hồng hộc trước mặt.
“Đừng nói chuyện, đau sốc hông, sợ cậu không đợi không nổi nên chạy nhanh.” Ngôn Trăn nói xong, bật ô lên, ra hiệu Cố Thanh Hà đi cùng.
“Để tôi cầm cho.” Cố Thanh Hà đưa tay ra nhận lấy.
“Không, tôi cao hơn cậu.” Ngôn Trăn đắc ý nói.
Chỉ là cao hơn một chút, mà đối phương có lẽ không biết đâu. Cố Thanh Hà cảm nhận được cơn gió mãnh liệt, đành thuận theo đối phương: “Muốn cầm thì cầm đi.”
Ngôn Trăn nghe vậy càng thêm kiêu ngạo, tay cầm ô còn chưa đi được mấy bước thì cơn gió mạnh thổi qua xen lẫn mưa phùn nho nhỏ. Ngôn Trăn bối rối, thất điên bát đảo. May mắn thay, Cố Thanh Hà đã giữ chặt ô nên chiếc ô mới không bị cuốn bay.
Cố Thanh Hà lạnh lẽo liếc Ngôn Trăn, Ngôn Trăn lập tức quay mặt đi.
“Đây, cậu phục vụ tôi, cầm ô đi. Loại công việc chân tay này không thích hợp với tôi, dù sao cậu mạnh hơn tôi mà.” Ngôn Trăn nói xong thì nhích lại gần Cố Thanh Hà một chút. Lúc kề sát đối phương, nàng có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ hoà với mùi mưa trên người Cố Thanh Hà. Có lẽ cô chỉ trương gương mặt kia để gạt người, nàng luôn cảm thấy chỉ cần nàng ở bên cạnh, cô sẽ luôn được an toàn.
Khuôn mặt lạnh lẽo của Ngôn Trăn chạm vào cổ và vai cô, Cố Thanh Hà vốn đang muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt sáng ngời của nàng thì lại nuốt lời vào trong. Cô cầm ô hơi nghiêng về phía đối phương, tay còn lại đỡ balo của Ngôn Trăn rồi lại cầm balo của Ngôn Trăn lên phía trước.
“Không cần đâu.” Ngôn Trăn hơi xấu hổ, muốn cầm balo về.
“Nhìn đường đi.”
“Ò.” Ngôn Trăn đành phải nhìn thẳng về phía trước, tránh bị ngã do mấy cái ổ gà bị nước mưa che lại.
Người đi đường không nhiều, Ngôn Trăn cùng Cố Thanh Hà co ro dưới một chiếc ô, mưa không lớn nhưng có chút lạnh. Cố Thanh Hà không thể trông cậy vào sự dẫn đường của Ngôn Trăn, rõ ràng mắt không bị cận nhưng cứ đi vào chỗ lầy. Gió thổi từ bên cô làm cho tóc cùng giày của cô đều bị ướt, cũng may Ngôn Trăn không bị ướt đến.
“Cậu đi theo tôi.” Cố Thanh Hà lẩm bẩm.
Ngôn Trăn thu chân lại, ngoan ngoãn gật đầu, liếc nhìn Cố Thanh Hà và hỏi: “Hình như cậu chưa bao giờ đến lớp học thêm?”
“Ừ, tốn tiền.”
Ngôn Trăn nghe xong thì mỉm cười: “Quả nhiên là trùm trường.”
Khoé mắt Cố Thanh Hà giật giật: “Trùm trường cái gì? Tôi không đụng đến ai cả.”
“Ý tôi là có lẽ cậu là người duy nhất trong trường đứng nhất mà không cần luyện thi, cho nên cậu là trùm trường.” Ngôn Trăn nói một cách rất có lý, nàng nhìn về phía Cố Thanh Hà, hoàn toàn cảm thấy Cố Thanh Hà không phải là người sẽ đi bắt nạt người khác. Nhưng người khác lại có thể bắt nạt cô, chẳng hạn như chuyện cái ô. Ngôn Trăn nghĩ đến chuyện này thì có chút tức giận.
Người không giỏi biểu đạt sẽ dễ bị thiệt thòi, chưa kể người xuất sắc như Cố Thanh Hà còn khiến người ta đố kỵ.
“Cố Thanh Hà.” Ngôn Trăn gọi tên đối phương.
Cố Thanh Hà nhìn nàng.
“Từ giờ trở đi, có chuyện gì đều phải nói với tôi. Chúng ta là bạn bè đã cùng nhau dẫm phân chó mà.”
Cố Thanh Hà hiển nhiên sửng sốt trong chốc lát. Mặt mày vốn thanh lãnh, nhưng không biết có phải Ngôn Trăn bị ảo giác hay không mà nàng lại cảm thấy trên mặt đối phương có chút ấm áp.
“Cậu nói nhiều quá, nhìn đường đi.” Cố Thanh Hà nói.
“Trời ơi, cậu là người máy chỉ biết lặp lại ư? Sao nói mỗi một câu thế? Dù gì cậu cũng phải nói cho tôi biết hết đấy.” Ngôn Trăn bắt đắt dĩ trợn mắt, ảo giác, hoàn toàn là ảo giác, người này làm gì mà có cảm xúc khác được?