Thiên Quan Tứ Phúc

thien-quan-tu-phuc-quan-troi-ban-phuc-9

Chương trước Chương Sau

Quyển 1 – Chương 8: Quỷ đón dâu, thái tử lên kiệu hoa (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cho, hay không cho?

Tạ Liên không nói không rằng, vẫn chưa cân nhắc xong nên tiếp tục bát phong bất động* ngồi lù lù tại chỗ, hay là nên làm bộ hoang mang sợ hãi lùi ra sau trốn như tân nương mới gả. Chủ nhân của bàn tay nọ cũng kiên nhẫn lắm, lại còn rất có phong độ, Tạ Liên không nhúc nhích, hắn cũng không nhúc nhích, dường như đang chờ câu trả lời của Tạ Liên.

*Bát phong bất động (tám ngọn gió thổi cũng không lay động): Tám ngọn gió trong Phật giáo gồm Lợi (thuận lợi thành công), Suy (thất bại), Hủy (nói xấu sau lưng), Dự (khen ngợi sau lưng), Xưng (khen ngợi ngay mặt), Ki (mắng chửi ngay mặt), Khổ (đau khổ), Nhạc (vui vẻ). Câu này ý chỉ những người không bị dao động bởi bất cứ thứ gì.

Sau một lúc lâu, hệt như ma xui quỷ khiến, Tạ Liên đưa tay ra.

Y đứng dậy, định vén rèm xuống kiệu, đối phương đã đi trước một bước, giúp y nâng rèm vải đỏ. Người đến nắm tay y nhưng không nắm quá chặt, như thể sợ siết đau y, không khỏi tạo cho người ta một loại ảo giác ân cần hết mực.

Tạ Liên cúi đầu, mặc cho đối phương dắt tay, chậm rãi bước ra khỏi kiệu. Thoáng thấy xác một con sói bị Nhược Da Lăng thắt cổ chết nằm ngang dưới chân, lòng y khẽ động, chân vấp một cái, hoảng hốt thở gấp, ngã về phía trước.

Người đến lập tức trở tay đỡ lấy Tạ Liên.

Vừa được đỡ, Tạ Liên cũng trở tay nắm lấy đối phương, chỉ cảm giác mình sờ trúng thứ gì lạnh như băng, thì ra người đến đeo một cặp giáp cổ tay bằng bạc.

Giáp cổ tay này hoa lệ tinh xảo, hoa văn cổ xưa thô sơ, trên đó chạm trổ lá phong, bươm bướm, mãnh thú hung tợn, có vẻ khá thần bí, không giống vật đến từ Trung Nguyên mà giống đồ cổ của dị tộc hơn. Nó bọc vừa khít quanh cổ tay người nọ, lộ vẻ chỉn chu tinh tế.

Bạc lạnh buốt, tay tái nhợt, không chứa giận dữ, nhưng mang vài phần sát khí và tà khí.

Khi nãy Tạ Liên trượt té chỉ là giả bộ thôi, y cố tình thăm dò xem thế nào, Nhược Da Lăng vẫn đang chậm rãi quấn quanh cổ tay y dưới tay áo hỷ phục rộng thùng thình, vận sức chờ phát động. Tuy nhiên, người đến chỉ nắm tay y, dẫn y bước về phía trước.

Thứ nhất đang trùm khăn voan nên không biết đường, thứ hai định bụng kéo dài thời gian, vì vậy Tạ Liên cố ý đi chậm rì, mà đối phương cũng đi thật chậm để phối hợp với tiến độ của y, thỉnh thoảng còn dùng tay kia dắt y, như thể sợ y lại té ngã. Mặc dù lòng mang mười hai vạn phần cảnh giác, nhưng được người ta đối xử như vậy, Tạ Liên không kiềm được mà nghĩ: “Nếu đây thật sự là một vị tân lang, vậy quả là dịu dàng chu đáo đến tột cùng.”

Lúc này, y bỗng nhiên nghe thấy tiếng leng keng khe khẽ. Mỗi bước hai người đi, tiếng vang ấy lại phát ra như sóng gợn giữa biển lặng. Ngay lúc y đang nghĩ xem đây là tiếng động gì, xung quanh bất chợt truyền đến từng đợt tiếng gầm gừ trầm thấp của dã thú.

Sói hoang!

Tạ Liên khẽ nhúc nhích, Nhược Da Lăng thoắt cái siết lấy cổ tay y.

Nào ngờ Tạ Liên còn chưa hành động gì, người đang dắt y lại vỗ nhẹ hai cái lên mu bàn tay y, giống như trấn an bảo y đừng lo lắng. Hai cái vỗ này, quả thật nhẹ đến mức có thể nói là dịu dàng. Tạ Liên hơi sửng sốt, còn những tiếng gầm gừ kia đã lắng dần, đến khi nghe kỹ lại lần nữa, y chợt phát hiện lũ sói hoang này không phải đang gầm gừ mà là đang nức nở.

Đó rõ ràng là tiếng nức nở của thú hoang sợ hãi tột độ, không thể cựa quậy, hấp hối giãy chết.

Lòng hiếu kỳ về việc người đến là ai càng thêm mãnh liệt, Tạ Liên thật sự muốn vén khăn voan lên xem thử rồi tính tiếp, nhưng cũng biết làm thế không ổn, chỉ đành nhìn tạm qua khe hở dưới khăn voan đỏ. Thứ y trông thấy là vạt áo của một bộ đồ đỏ, còn dưới bộ đồ đỏ là một đôi giày da đen đang bước không nhanh không chậm.

Đôi giày da đen nọ buộc rất chặt, hướng lên trên là một cặp chân mảnh khảnh thẳng tắp, bước trên đường trông đẹp mắt vô cùng. Bên hông giày đen treo hai sợi dây bạc mỏng, hễ bước một bước là dây bạc lại lay động, phát ra tiếng leng keng lanh lảnh, nghe rất êm tai.

Bước chân của đối phương thong thả mà nhẹ nhàng, có vẻ giống thiếu niên hơn. Tuy vậy, mỗi bước của hắn như được tính sẵn từ trước, như thể không có bất kỳ ai cản được bước tiến của hắn vậy, nếu ai dám cản đường hắn thì cứ chờ bị nghiền nát bấy đi. Điều này trái lại khiến Tạ Liên không đoán chính xác được, rốt cuộc đây là nhân vật thế nào.

Trong lúc Tạ Liên đang suy đi tính lại, một vật trắng hếu dưới đất bỗng lọt vào mắt y.

Là một cái hộp sọ.

Bước chân Tạ Liên khựng lại giây lát.

Y liếc mắt một cái là nhìn ra, cách đặt cái hộp sọ này có vấn đề. Rõ ràng đây là một góc của trận pháp nào đó, nếu đụng vào nó, e rằng cả trận pháp sẽ tức khắc phát động công kích về hướng này. Nhưng nhìn nhịp bước của thiếu niên nọ, dường như hắn hoàn toàn không chú ý nơi đó có thứ gì. Ta Liên đang nghĩ xem có nên mở miệng nhắc nhở hay không, một tiếng “rắc” thảm không nỡ nghe bất chợt vang lên, chỉ thấy thiếu niên đạp một chân xuống dưới, cứ thế đạp nát hộp sọ trong nháy mắt.

Sau đó, cứ như chẳng cảm giác được gì, hắn thản nhiên giẫm lên đống bột mịn kia đi tiếp.

Tạ Liên: “……”

Hắn thế mà lại, chỉ với một bước chân đã đạp cả trận pháp thành một đống bột vụn…

Lúc này, thiếu niên bỗng dừng bước. Tạ Liên nôn nao, nghĩ thầm phải chăng hắn sắp có hành động, thiếu niên lại chỉ dừng chốc lát rồi tiếp tục dẫn y đi về phía trước. Đi được vài bước, phía trên bỗng có tiếng “lộp độp”, nghe như tiếng hạt mưa nện xuống mặt dù. Thì ra khi nãy thiếu niên bung một chiếc dù, che trên đầu hai người.

Tuy rằng không đúng lúc cho lắm, Tạ Liên cũng nhịn không được thầm khen một tiếng chu đáo quá, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi kỳ lạ: “Bộ trời mưa hả ta?”

Núi thẳm tối mịt, rừng hoang rậm rạp. Sâu trong dãy núi đằng xa, bầy sói tru dài về phía vầng trăng. Chẳng biết có phải do vừa rồi chém giết một trận trong núi hay không, mà trong không khí lành lạnh vẫn còn vương đầy mùi máu tươi nhàn nhạt.

Tình này cảnh này, phải nói là quỷ dị cùng cực. Nhưng thiếu niên nọ một tay dắt y, một tay bung dù, bước chậm về trước, lại vô cớ trở thành một màn gió trăng vô bờ diễm lệ, quyến luyến thiết tha.

*Phong nguyệt vô biên (gió trăng vô bờ): ý nói phong cảnh cực kỳ đẹp.

Cơn mưa kỳ quái kia đến cũng lạ mà đi cũng lạ, chỉ chốc lát sau, tiếng lộp độp khi hạt mưa nện xuống mặt dù biến mất, mà thiếu niên nọ cũng dừng chân đứng lại, dường như đang cất dù vào, đồng thời cuối cùng cũng rút tay về, bước đến gần Tạ Liên một bước.

Bàn tay dắt y suốt một đường nhẹ nhàng cầm một góc khăn voan, từ từ vén lên trên.

Dọc đường đi Tạ Liên vẫn luôn chờ giây phút này, y bình tĩnh đứng yên, nhìn vải đỏ lả lướt trước mặt chậm rãi vén lên trên —

Dải lụa hành động!

Cũng không phải vì thiếu niên nọ tỏa sát khí, mà là nhất định phải đánh đòn phủ đầu, chế ngự trước rồi tính sau!

Nào ngờ Nhược Da Lăng bay ra, kéo theo một luồng gió lốc, chiếc khăn voan đỏ thẫm tách khỏi tay thiếu niên, bay lên trên rồi lại rớt xuống, Tạ Liên chỉ kịp trông thấy tàn ảnh của một thiếu niên áo đỏ, Nhược Da Lăng đã chọc xuyên qua.

Ấy thế mà, thiếu niên nọ lại vỡ thành ngàn con bướm bạc, hóa thành một cơn gió lấp lánh sắc bạc chói lọi nhưh sao.

Mặc dù vẫn không đúng lúc, nhưng sau khi lùi lại hai bước, Tạ Liên cũng không khỏi âm thầm thán phục, cảnh tượng này quả thật đẹp tựa như mộng ảo. Lúc bấy giờ, một con bướm bạc bay lướt qua trước mắt y, y còn định nhìn kỹ một chút, con bướm ấy lại chỉ bay quanh y hai vòng rồi nhập vào làn gió bướm, đồng loạt hóa thành một chùm sáng bạc lan khắp bầu trời, vỗ cánh bay về phía trời đêm.

Một lúc sau, Tạ Liên mới hồi phục tinh thần lại, nghĩ bụng: “Rốt cuộc thiếu niên này có phải Quỷ tân lang không nhỉ?”

Theo y thấy, cảm giác không giống lắm. Nếu thiếu niên này là Quỷ tân lang, vậy bầy sói trong núi Dữ Quân hẳn là thuộc hạ của hắn chứ, tại sao thấy hắn lại sợ đến mức đó? Chưa kể trận pháp dọc đường đi cũng có thể là do Quỷ tân lang bày ra, vậy mà hắn lại tùy tiện… giẫm nát.

Nhưng nếu không phải, tại sao thiếu niên này lại đến cướp kiệu hoa?

Càng suy xét càng cảm thấy kỳ lạ, Tạ Liên hất Nhược Da Lăng lên vai, nghĩ thầm: “Thôi bỏ đi, cũng có thể chỉ là tình cờ đi ngang qua. Tạm thời gác lại đã, chính sự quan trọng hơn.” Vừa đưa mắt nhìn xung quanh, y lại “ồ” một tiếng, thì ra cách đó không xa có một tòa nhà âm u đứng sừng sững.

Nếu thiếu niên nọ đưa y đến đây, tòa kiến trúc này lại bị tốn công giấu trong mê trận, vậy tức là phải vào xem cho bằng được rồi.

Đi vài bước, Tạ Liên chợt khựng lại, ngẫm nghĩ một lát rồi quay trở ra, nhặt khăn voan dưới đất lên phủi phủi, sau đó cầm nó trong tay, bấy giờ mới tiếp tục đi sang bên kia.

Tòa nhà này tường đỏ cao viện (cao viện = sân có tường cao), gạch đá ngói gỗ trông hơi loang lổ, trông giống như một tòa miếu thành hoàng lâu năm, hơn nữa căn cứ theo kinh nghiệm của Tạ Liên, hình dạng và cấu trúc này đa phần là một ngôi miếu Võ Thần. Quả nhiên, y vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ba chữ lớn kiên cố vững chắc trên nóc cửa chính:

Điện Minh Quang!

Võ Thần phía Bắc, Minh Quang tướng quân, cũng chính là vị Bùi tướng quân nhang đèn rất thịnh vượng ở phương Bắc mà lần trước Linh Văn nói trong Thông Linh trận. Hèn gì lúc trước bọn họ không tìm được điện Minh Quang ở vùng lân cận mà lại tìm được miếu Nam Dương, thì ra miếu Minh Quang của nơi này nằm trong núi Dữ Quân, nhưng đã sớm bị một mê trận phong tỏa. Chẳng lẽ Quỷ tân lang có liên hệ gì đó với Minh Quang tướng quân?

Có điều vị Minh Quang tướng quân này, có thể nói là một vị đại thần quan xuân phong đắc ý, quyền to thế lớn, hơn nữa địa vị ở phía Bắc rất vững chãi, cá nhân Tạ Liên không cho rằng thần quan như thế sẽ bằng lòng dính dáng đến loại Hung vật như Quỷ tân lang. Dưới tình huống không hề hay biết, chẳng may bị Hung vật chiếm ổ cũng không phải chuyện lạ. Rốt cuộc sự thật là thế nào, nhìn kỹ rồi nói vẫn hơn.

*Xuân phong đắc ý: Thăng quan tiến chức thuận lợi.

Tạ Liên đi về phía trước, cửa miếu đóng chặt nhưng không khóa, đẩy là mở ngay. Sau khi đẩy cửa, một mùi hương quái lạ phả vào mặt.

Không phải mùi hôi của chốn nhiều năm vắng người, mà là một mùi hôi thoang thoảng.

Tạ Liên trở tay đóng cửa, khiến nó trông như chưa từng có ai đi vào, sau đó bước vào trong miếu. Giữa đại điện thờ một pho tượng Võ Thần, hiển nhiên chính là Võ Thần phía Bắc, Minh Quang tướng quân. Rất nhiều vật hình người dễ bị nhiễm tà khí, chẳng hạn như tượng điêu khắc, con rối, ảnh chân dung, vì vậy trước tiên Tạ Liên đến xem kỹ pho tượng Võ Thần này.

Nhìn hồi lâu, kết luận là: Tượng thần này được khắc đẹp miễn chê. Cầm bảo kiếm, đeo ngọc bội, diện mạo anh tuấn, khí vũ hiên ngang. Nói chung không có vấn đề gì, mùi hôi cũng không phải truyền ra từ tượng thần, vì thế Tạ Liên bỏ qua nó, vòng ra sau đại điện.

Vừa vòng ra sau, Tạ Liên đứng hình, con ngươi tức thì co rụt.

Một loạt cô gái mặc hỷ phục đỏ chót đầu trùm khăn voan đứng thẳng trước mặt y.

Mùi hôi thoang thoảng đó, đúng là tỏa ra từ trên người những cô gái mặc hỷ phục này.

Tạ Liên nhanh chóng bình tĩnh lại, đếm từng người từng người, một, hai, ba, bốn… đếm đến tận mười bảy.

Chính là mười bảy tân nương mất tích tại khu vực núi Dữ Quân!

Có tân nương mặc hỷ phục đã phai màu đỏ, vải vóc hư hại cũ kỹ lỗi thời, hẳn là tân nương mất tích sớm hơn. Mà có tân nương mặc hỷ phục còn mới tinh, kiểu dáng cũng mới, mùi xác thối rữa lâu năm trên người cũng cực nhạt, hẳn là mất tích gần đây nhất. Tạ Liên trầm ngâm một lát, đoạn vén khăn voan của một tân nương lên.

Dưới khăn voan đỏ thẫm là một gương mặt trắng bệch, trắng đến có phần xám xanh, dưới ánh trăng ảm đạm, trông kinh khủng không lời nào tả xiết. Mà kinh khủng nhất là, cơ mặt cô gái này khi chết đã méo mó rồi, vậy mà trên gương mặt méo mó ấy vẫn còn treo một nụ cười cứng ngắc.

Tạ Liên lại vén khăn voan của một cô gái khác, vẫn là khóe miệng nhếch lên như thế.

Người chết khắp phòng này, tất cả đều mặc hỷ phục, mặt tươi cười.

Bên tai Tạ Liên như lại vang lên bài ca dao quỷ dị hát bằng giọng trẻ con: “Tân nương mới gả, tân nương mới gả, tân nương mới gả trên kiệu đỏ… Nước mắt lưng tròng, băng qua đồi núi, dưới lớp khăn voan đừng mỉm cười…”

Đột nhiên, y nghe được tiếng động kỳ quái truyền đến từ ngoài miếu.

Tiếng động này phải nói là hết sức kỳ quái, kỳ quái đến mức khó mà diễn tả, nghe như dùng hai cây gậy bọc vải dày đập đùng đùng xuống đất, hoặc như đeo vật gì nặng kéo lê dưới nền đất một cách khó khăn. Tiếng động này từ xa đến gần, di chuyển cực nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa miếu Minh Quang. Chỉ nghe một tiếng “két –” thật dài, cửa miếu Minh Quang bị đẩy ra.

Bất luận kẻ đến là người hay vật gì, hơn phân nửa chính là Quỷ tân lang. Mà bây giờ, nó đã trở về!

Sau điện không có chỗ thoát thân, cũng không có chỗ nào để trốn, Tạ Liên ngẫm nghĩ giây lát, nhìn thấy hàng tân nương trước mặt, y lập tức trùm khăn voan lên lần nữa, tự đứng vào hàng, im re không nhúc nhích.

Nếu chỉ có ba bốn năm sáu thi thể đứng đây, tất nhiên liếc mắt một cái là nhận ra số lượng không đúng ngay, nhưng bây giờ nơi này có tận mười bảy thi thể tân nương, trừ phi đếm từng người một như Tạ Liên khi nãy, không thì căn bản rất khó phát hiện có người trà trộn vào.

Tạ Liên vừa đứng vào hàng, chỉ nghe tiếng động kỳ quái “đùng đùng”, “đùng đùng” tiến vào.

Tạ Liên vừa đứng yên không nhúc nhích vừa suy nghĩ: “Rốt cuộc là tiếng động gì đây? Nghe độ dài ngắn và khoảng dừng khá giống tiếng bước chân, nhưng tiếng bước chân của thứ gì lại như thế này nhỉ? Đây chắc chắn không phải là thiếu niên vừa rồi dẫn mình đến đây, thiếu niên đó vô cùng thong dong thoải mái, đi đường còn phát ra tiếng leng keng cơ mà.”

Bỗng nhiên, y nghĩ đến một chuyện, lòng căng thẳng: “Không ổn rồi, chiều cao không khớp!”

Những thi thể này đều là phụ nữ, còn y là đàn ông hàng thật giá thật, trời sinh đã cao hơn phụ nữ một đoạn. Tuy rằng nhìn sơ đoán không ra có thêm một người, nhưng trong một dãy thi thể có một người cao vượt trội, nhìn một cái là thấy ngay!

Nhưng khi nghĩ lại, Tạ Liên nhanh chóng giữ bình tĩnh. Đúng là y cao thật, nhưng Tiểu Huỳnh chỉ buộc tóc cho y đơn giản thôi, chưa làm gì nhiều, còn những tân nương này ai nấy cũng chưng diện lộng lẫy, búi tóc cao đến tận trời, lại còn đội mũ phượng, trên đầu nhô cao một cục, cộng dồn lại có lẽ sẽ không thấp hơn y, dù rằng y cao thật nhưng ắt hẳn không đến nỗi quá gây chú ý.

Mũ phượng

Đang nghĩ miên man, Tạ Liên lại nghe được một tiếng “soạt”, cách mình chừng hai trượng. (1 trượng = 3,33 mét)

Qua chừng vài giây, lại “soạt” tiếng nữa, lần này gần y hơn một chút.

Tạ Liên chợt nhận ra Quỷ tân lang kia đang làm gì.

Nó đang vén khăn voan của từng tân nương một, kiểm tra mặt của từng thi thể!

Rầm!

Bây giờ không đánh thì còn đợi lúc nào nữa? Nhược Da Lăng thoắt cái bay ra, đánh trúng Quỷ tân lang kia.

Chỉ nghe một tiếng nổ thật lớn, sương mù đen ập vào mặt. Tạ Liên không biết đám sương mù quỷ quái này có độc hay không, y không có linh quang hộ thể, vì vậy lập tức nín thở bụm mũi miệng, đồng thời điều khiển Nhược Da Lăng múa tạo gió, xua tan lớp sương mù đen. Chỉ nghe “đùng đùng”, “đùng đùng”, Tạ Liên híp mắt, trông thấy một bóng đen thấp bé xẹt qua cửa miếu. Cửa miếu mở toang, một luồng sương mù đen bay ào về phía rừng cây.

Tạ Liên quyết định thật nhanh, tức khắc đuổi theo. Ai ngờ đuổi chưa được vài bước, trong rừng cây nổi lên ánh lửa nghi ngút, đằng xa truyền đến một trận tiếng kêu đánh kêu giết: “Xông lên –!”

Giọng của một gã nghe to rõ nhất: “Bắt thằng xấu xí, vì dân trừ hại! Bắt thằng xấu xí, vì dân trừ hại! Tiền thưởng mọi người chia đều!” Chính là gã thanh niên kia. Tạ Liên âm thầm kêu khổ, đám người này nói muốn lên núi là lên thật, lẽ ra có một trận pháp bao phủ bọn họ sẽ tìm không được, nhưng khi nãy trận pháp đó bị thiếu niên áo đỏ đạp nát bét, bọn họ mèo mù vớ cá rán, thế mà thật sự tìm được đến đây. Tạ Liên nhìn lại lần nữa, hướng bọn họ đi tới vừa khéo là hướng chạy trốn của Quỷ tân lang!

Tạ Liên cầm Nhược Da Lăng xông đến, quát to: “Đứng yên không được nhúc nhích!” Tất cả mọi người đều ngẩn ra, y còn định lên tiếng, chợt nghe gã thanh niên nọ sốt sắng hỏi: “Cô nương! Muội bị Quỷ tân lang bắt vào núi hả? Muội tên gì? Các huynh tới cứu muội đây, muội cứ yên tâm!”

Tạ Liên sửng sốt, trong lòng không khỏi buồn cười, bấy giờ mới sực nhớ mình còn mặc trang phục nữ. Trong miếu Nam Dương không có gương, y cũng không biết hiện tại mình trông như thế nào, nhưng nhìn phản ứng của bọn họ, Tiểu Huỳnh hẳn phải khéo tay lắm. Dưới sự hoảng hốt, đám người kia thế mà lại xem y là tân nương mới gả thật, gã thanh niên nọ chắc còn trông mong y là tân nương thứ mười bảy để đi lãnh tiền thưởng. Bất luận thế nào, với tình hình hiện tại không thể để cho đám thôn dân này chạy loạn, nhưng y cũng không dám đảm bảo Quỷ tân lang không có tiếp tục trốn về phía trước. Đúng lúc này, hai thiếu niên áo đen chạy tới, Tạ Liên vội kêu lên: “Nam Phong Phù Dao, mau tới giúp ta!”

Nào ngờ nghe tiếng quay sang nhìn, Nam Phong và Phù Dao cũng đồng loạt sửng sốt, đồng loạt lùi ra sau vài bước, Tạ Liên hỏi vài câu mới kịp phản ứng.

Tạ Liên hỏi: “Các ngươi đến từ bên kia hả? Dọc đường có gặp phải thứ gì không?”

Nam Phong nói: “Không có!”

Tạ Liên nói: “Được rồi. Phù Dao, bây giờ ngươi lập tức men theo đường này lục soát xuống phía dưới, lục soát xung quanh một vòng, đảm bảo Quỷ tân lang không có đang lẩn trốn.”

Nghe xong, Phù Dao xoay người đi ngay. Tạ Liên nói: “Nam Phong, ngươi canh giữ tại đây, đảm bảo không một ai được đi. Nếu Phù Dao không tìm được Quỷ tân lang ở trong núi, vậy chắc chắn bây giờ nó đang nằm trong số những người này!”

Nghe vậy, đám đàn ông ồ lên. Gã thanh niên cũng nhìn ra Tạ Liên không phải phụ nữ, bèn nhảy cẫng lên trước: “Không một ai được đi? Ngươi dựa vào đâu chứ! Có còn vương pháp hay không? Chúng ta đừng nghe bọn nó…”

Gã nhảy lên còn chưa rơi xuống đất, Nam Phong đã tung ra một chưởng, gốc cây to bằng vòng tay một người gãy đôi ngã xuống đất. Mọi người lập tức nhớ ra, thiếu niên này nói không hợp một câu là tung chưởng ngay, nếu bị cậu ta xem như cột mà chưởng, có đền tiền cũng vô dụng, thế là cả lũ im thin thít. Gã thanh niên nói tiếp: “Ngươi nói Quỷ tân lang nằm trong số bọn ta? Mỗi người trong số bọn ta đều có tên có họ, không tin ngươi cứ dùng đuốc rọi mặt mọi người, nhìn từng người một đi!”

Tạ Liên nói: “Nam Phong.”

Nam Phong lấy cây đuốc trong tay gã thanh niên, giơ đuốc rọi từng người một. Mặt mày người nào cũng nhễ nhại mồ hôi, hoặc căng thẳng, hoặc mù mờ, hoặc phấn khích, mỗi gương mặt đều sinh động tột cùng. Tạ Liên không nhìn ra được gì, bèn đi tới trước mọi người, nói: “Các vị, vừa rồi mạo phạm có nhiều đắc tội, nhưng ta đã đánh Quỷ tân lang bị thương, chắc chắn nó không chạy xa được. Trên đường đến đây hai bạn nhỏ bên ta không đụng phải nó, chỉ sợ nó đang trà trộn trong số mọi người. Làm phiền mọi người nhìn nhau cho thật kỹ, nhìn rõ mặt từng người một, xem thử có kẻ nào mọi người không nhận ra trà trộn vào đây không.”

Vừa nghe Quỷ tân lang có khả năng đang trà trộn trong người mình, cả bọn sởn hết gai ốc, không dám sơ suất, vội vàng đưa mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Nhìn hồi lâu, bỗng nhiên có người kêu to: “Sao ngươi lại ở đây?”

Ấn đường nảy một cái, Tạ Liên cướp lời: “Ai?”

Gã thanh niên giật cây đuốc của người khác, chiếu vào một góc, nói: “Cái con xấu xí này chứ ai!”

Người gã chiếu, chính là Tiểu Huỳnh. Gương mặt mũi méo mắt lệch của Tiểu Huỳnh trông có phần méo mó dưới ánh lửa, dường như không chịu được việc bị vạch trần tại chỗ sáng như thế, nàng nâng tay che mặt, nói: “Ta… ta chỉ là không yên tâm, muốn lên xem thử…”

Nhìn dáng vẻ hoảng sợ cực độ của Tiểu Huỳnh, Tạ Liên giật lấy cây đuốc trong tay gã thanh niên, nói với mọi người: “Các vị thì sao?”

Cả đám người lũ lượt lắc đầu, đáp: “Không có người nào không nhận ra.” “Đều từng gặp rồi.”

Nam Phong hỏi: “Nó có nhập vào người ai không nhỉ.”

Tạ Liên trầm ngâm chốc lát, nói: “Chắc không đâu, là thực tâm* mà.”

*Thực tâm: ý chỉ vật thể mà bên trong không có kẽ hở nào, tui nghĩ ý bảo mấy gã đàn ông là vật thể dạng “đặc ruột” nên quỷ không nhập vào được.

Nam Phong nói: “Nhưng đã là “Hung”, có biết biến đổi hình thái không cũng khó nói lắm.”

Bên này bọn họ đang do dự, bên kia gã thanh niên lại là người đầu tiên la ó: “Quỷ tân lang không nằm trong số bọn ta, các ngươi thấy rõ rồi chứ? Thấy rõ rồi sao còn không mau thả bọn ta!”

Mọi người lác đác hùa theo, Tạ Liên lia mắt nhìn bọn họ, nói: “Xin các vị trước hết ở yên trước miếu Minh Quang, đừng rời khỏi nửa bước.”

Mọi người lại muốn oán trách, nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Nam Phong lại không dám hó hé. Lúc này Phù Dao cũng về tới, nói: “Quanh đây không có.”

Nhìn mảnh đầu người đông nghịt trước miếu Minh Quang, Tạ Liên từ tốn nói: “Vậy, chắc chắn bây giờ nó đang nằm trong số những người này.”

Chương trước Chương Sau

Chú thích

    Bình luận
    TRUYỆN HOT
    Xem thêm