Chương 14
Bốn người tạm rời rừng cây, trở lại phòng chứa đồ trong nhà kiếm công cụ.
Đại khái nửa giờ sau, bọn họ quay lại chỗ phần mộ Sở Thanh, bắt đầu đào mồ mả.
Đào mộ không khó lắm. Chắc là lúc chôn Sở Thanh, Chu Chấn An đã làm tốt công tác chuẩn bị khai mộ nâng quan để đón nàng về. Phần mộ đá xanh có một nắp ngầm. Phá hỏng nắp ngầm, dỡ nó ra, rồi dùng búa đập hết gạch đá xung quanh, quan tài dưới đất liền lộ rõ.
“Á đù, nhẹ nhàng hơn tôi tưởng.” Cao to cảm khái một câu, dùng tay lau mồ hôi, sau đó cong lưng, đổ mớ gạch vỡ sang một bên. Số 1 nín thở quan sát, giơ tay ngăn động tác của hắn. “Chờ đã đừng làm gì hết. Mọi người có nghe… có nghe tiếng gì không?”
Đúng là Đoạn Dịch nghe thấy thanh âm nào đó.
Thanh âm này thật sự làm người ta phải sởn tóc gáy, nó truyền ra từ bên trong quan tài, kẹt kẹt kẹt kẹt, khiến thần hồn người nghe mất bình tĩnh. Tình hình trong quan tài rốt cuộc như thế nào, thật không khó tưởng tượng.
… Có người đang dùng mười ngón tay cào vách quan tài, cào đến mức ngón tay rướm máu, máu thịt lẫn lộn, đầu ngón tay lộ cả xương trắng. Nàng cố gắng tìm cách thoát ra ngoài, bất chấp đốt ngón tay bị mòn mất một khúc. Nhưng vô dụng, nàng không thoát nổi.
“Vãi chưởng, người anh em anh đỉnh vãi. Nàng sống thật kìa. Nhưng nàng vẫn luôn bị nhốt trong quan tài.” Thanh âm kia thực sự khiến người ta bồn chồn bứt rứt đứng ngồi không yên, cao to nhịn không được tiến lên một bước, đặt tay trên nắp quan tài.
Đoạn Dịch lập tức đè cổ tay hắn ta. “Khoan mở quan tài. Chúng ta không biết thứ bên trong rốt cuộc là gì.”
Tà thuật kia dùng để hồi sinh thứ gì, không ai biết.
Cho nên tình huống trong quan tài Sở Thanh hiện tại, có vài khả năng.
Khả năng thứ nhất, Sở Thanh sống lại, nghĩa là sống lại như một con người bình thường, nàng cần hít thở cần ăn uống. Nhưng nàng bị nhốt trong quan tài, khi sống lại thì bị tắt thở nghẹn chết.
Qúa trình Chu Chấn An giết 48 người, đồng nghĩa với việc nàng chết đi sống lại bấy nhiêu lần.
Hiện tại nàng sống lại lần nữa, là bởi người chơi số 5 chết. Thời điểm hạ độc hắn ta, Trâu Bình đã nắm ngọc Côn Luân trong tay.
Khả năng thứ hai, từ lần đầu Sở Thanh sống lại, thân thể nàng đã hư thối.
Như vậy cách nàng sống lại không phải là người bình thường, mà biến thành cương thi. Nàng không cần hít thở không cần ăn uống, nằm trong đó không ngủ không nghỉ mà cào quan tài từ năm này qua năm khác.
Khả năng thứ ba.
Đó là ngay từ đầu Sở Thanh đã sống dậy thành người bình thường. Nhưng vì nàng chết đi sống lại quá nhiều lần, chịu quá nhiều thống khổ, oán khí quá nặng, dần dần hóa ma, hiện tại đã biến thành cương thi hoặc quái vật. Dù sao đây cũng là phó bản mang sắc thái huyền huyễn.
Đoạn Dịch liệt kê các khả năng mình nghĩ được, nói: “Vạn nhất bên trong là cương thi biết tấn công, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên không thể tùy tiện mở quan tài.”
“Ơ… thế chúng ta làm gì bây giờ?” Cô gái số 1 cảm xúc ngổn ngang nhìn quan tài, “Tôi không thể tưởng tượng nổi, nếu nàng thực sự sống lại, có tư tưởng có lý trí, nàng đã tuyệt vọng cỡ nào…”
Sau một lúc lâu, Lâm Nhạc Xuyên mở miệng nói: “Tôi đến sân khấu kịch thử nói chuyện với Chu Chấn An.”
Đoạn Dịch hỏi hắn: “Cậu nói nói với hắn như thế nào?”
Lâm Nhạc Xuyên nói: “Hắn sống mà như chết, biến vai diễn của mình và Sở Thanh thành cuộc đời mình. Dù chúng ta nói gì hắn cũng không đáp lời. Nhưng nếu chúng ta nói Sở Thanh sống lại, hoặc Đỗ Lệ Nương sống lại, chắc sẽ có phản ứng. Tóm lại là phải thử. Đến lúc đó muốn mở quan tài kiểu gì thì tùy hắn.”
“Từ từ, từ từ đã, cậu để tôi nghĩ tí. Tôi sợ hắn thấy chúng ta đào mộ sẽ phát rồ chém chết chúng ta mất.” Cao to ngăn Lâm Nhạc Xuyên lại, cảm thấy việc này cần bàn bạc kỹ hơn.
Số 1 phản bác với cao to. Cô thật sự không đành lòng để một người sống sờ sờ bị nhốt trong quan tài, vạn nhất Sở Thanh không phải cương thi, mà là người sống thì sao. Nếu không kịp thả nàng ra, sợ rằng nàng ấy sẽ chết thêm lần nữa.
Cao to tự hỏi bản thân một chút, nghĩ không ra ý kiến nào khác, cuối cùng cũng đồng ý. “Được… tiểu Lâm tìm Chu Chấn An đi. Nếu trì hoãn mấy ngày, sợ là cũng chả khác gì mấy. Chết sớm siêu sinh sớm. Chúng ta liều một phen đi!”
Thống nhất ý kiến, Lâm Nhạc Xuyên đi trước, Đoạn Dịch ở lại trông coi.
Lâm Nhạc Xuyên nhìn vào mắt Đoạn Dịch, anh nhìn lại hắn gật đầu, hắn mới xoay người rời đi.
Lâm Nhạc Xuyên đến chỗ Chu Chấn An. Đoạn Dịch, cao to cùng số 1 canh giữ trước quan tài trước.
Gạch đắp mộ bị đập hỏng, bụi gạch vương vãi trên cỏ xanh, xung quanh là rừng cây dày đặc, gần như che kín ánh mặt trời. Mảnh đất trống giữa rừng đến chút gió cũng không có. Cũng bởi vậy, tiếng cào quan tài vang vọng cực kỳ rõ ràng.
Ở trong hoàn cảnh như vậy, nghe âm thanh như vậy, ba người canh quan tài đều chau mày, vẻ mặt nghiêm túc.
Đợi chừng 40 phút, Đoạn Dịch nghe được tiếng bước chân.
Quay đầu nhìn, người tới không phải Lâm Nhạc Xuyên và Chu Chấn An, mà là Trâu Bình.
Phỏng chừng Trâu Bình cũng biết mình không được ai ưa, cậu ta không tới gần họ, tay vịn một thân cây xa xa ngừng lại. Hơn phân nửa cơ thể giấu sau thân cây, thò đầu ra nhìn ngó. Cậu ta không nói gì, chắc là ngồi không yên, mò tới đây để hỏi thăm tình huống.
Cao to vừa thấy cậu ta liền quạo, nhịn không được chất vấn: “Tao hỏi mày, nếu mày giết số 5 mà không có tí tác dụng nào, mày có hối hận hay không?”
Trâu Bình cười, trên mặt hiện nét tái nhợt: “Tôi nói tôi hối hận, anh tin không?”
Cao to cạn lời, Trâu Bình nhỏ giọng nói: “Hiện tại tôi hối hận hay không đều vô dụng. Tôi đã độc chết số 5. Ít nhất xem như tôi thử nghiệm.”
“Mạng người là công cụ để thí nghiệm cách vượt ải hả? Mày con mẹ nó, tao khen mày à? Tao nói thế mà mày còn tự hào?” Cao to quả thực tức đến mức muốn bùng nổ.
Hai tay Đoạn Dịch nhét vào túi, dựa vào một thân cây. Tầm mắt Trâu Bình lặng lẽ lướt về phía anh, chỉ thấy Đoạn Dịch biểu tình nghiêm túc, ánh mắt lạnh nhạt, không một chút ý tứ muốn nói chuyện cùng cậu ta.
Trâu Bình tỏ ra thất vọng, cậu ta cúi đầu, không nói gì nữa.
Lại qua mười phút. Trong rừng cây truyền đến động tĩnh.
Là hai tiếng bước chân, tiếng bước chân thứ nhất tương đối nhẹ nhàng, có vẻ là Lâm Nhạc Xuyên.
Tiếng bước chân còn lại thì chậm chạp và nặng nề. Mặt người nọ xuất hiện, quả nhiên là Chu Chấn An ôm con rối.
Còn chưa tới gần quan tài, Chu Chấn An nghe thấy động tĩnh trong quan tài, thần sắc liền thay đổi.
Con rối trân bảo được hắn yêu quý mỗi ngày bị hắn vứt xuống đất.
Chính phẩm xuất hiện, thay thế phẩm hết giá trị.
Con rối nhỏ mặc trang phục diễn điễm lệ, trang điểm cầu kỳ, nằm lẳng lặng dưới bùn đất, không còn chớp mắt hay mỉm cười, mười phần tử khí âm trầm. Không ai điều khiển nó, nó chỉ là một khúc gỗ.
Chu Chấn An lê bước về phía quan tài, hai chân hắn phát run, đôi tay cũng run rẩy.
Nhưng lúc bước qua Trâu Bình, bước chân hắn bỗng dừng lại.
Trâu Bình giật bắn theo bản năng, nghiêng đầu, lập tức đối mặt với một đôi mắt vẩn đục như tro tàn.
“Ông… ông…” Trâu Bình hoảng hốt, vội lùi về phía sau, lại đụng phải thân cây phía sau, không còn chỗ lui.
Cậu ta xoay người, ôm bả vai bị đụng đau muốn bỏ chạy, đột nhiên cổ bị một bàn tay bóp chặt… là Chu Chấn An.
Không ngờ kẻ mang bộ dáng tuổi già sức yếu nửa chết nửa sống Chu Chấn An, lại có sức lực lớn như vậy. Hắn dùng một tay bóp cổ Trâu Bình, nhấc cậu lên cao.
Trâu Bình muốn kêu hắn buông cậu ra, nhưng cậu không thốt được lời nào, mặt biến màu xanh tím.
Chu Chấn An nhìn chằm chằm cậu ta, một tay khác dựng thẳng ngón trỏ đặt lên môi, làm thủ thế im lặng.
“Suỵt, đừng làm ồn. A thanh sợ nhất là ồn ào.” Chu Chấn An dùng giọng nói trầm thấp mở miệng: “Các người ở trong lâm viên làm gì, ta biết hết. Cậu hạ độc người khác, đúng hay không? Ta ghét nhất là người hạ độc. Giọng nói A Thanh bị người ta hạ độc mất giọng, cũng vì thế mà tự sát.”
“Cho nên… Nếu em ấy nhìn thấy cậu, em ấy sẽ tức giận. Trước khi em ấy ra ngoài, ta phải trừng phạt cậu.”