Chương 18
Beta: Bing.
Chương 18:
Căn cứ đơn vị Chiến đấu đặc biệt Bộ An Ninh Quốc Gia.
Sau khi đem lão đầu hói giao cho nhân viên quản giáo, mọi người đều không chú ý đến sau đó, Mạc Tử Hàm đã lặng lẽ rời đi.
“Ơ? Tử Hàm đâu?” Sở Phi Phi theo nhân viên giao lão đầu hói xong, quay lại mới phát hiện không thấy Mạc Tử Hàm đâu, có chút không vui bĩu môi hỏi ca ca của mình.
Sở Phi Vân lắc lắc đầu không nói gì, trong lòng lại thở dài.
Nam Cung Kiếm nhíu nhíu mày, giật giật miệng muốn nói cái gì nhưng lại không lên tiếng, chỉ là lát sau cũng cùng Chu Lăng Tuyết rời đi.
“Hỏi thế gian tình là gì, mà khiến sống chết có nhau. Tử Hàm, tôi cũng không phải huynh đệ khó khăn a!”
Lúc đi qua hành lang, Nam Cung Kiếm nhìn ra một thân cây không xa ngoài cửa sổ, âm thầm nói nhỏ lên.
Mà lúc này Mạc Tử Hàm ngồi trên nhánh cây to, dựa vào thân cây nhìn về hướng nam, trên đùi để một tờ tranh vẽ, trên bức tranh là một cây bút vẽ.
Tuyền Ki, sáu năm, chị có khỏe không?
Có phải chị đã kết hôn cùng với Liễu Phong rồi không?
Thở dài, tay trái Mạc Tử Hàm cầm lấy bút vẽ, rất nhanh vẽ lên giấy, ngắn ngủi vài phút, trên giấy liền xuất hiện ra một người hoàn mỹ, mà người kia, rõ ràng chính là người sáu năm trước, nhẫn tâm tổn thương mình.
Cầm lấy bức vẽ nhìn một lúc, rồi lại thở dài, Mạc Tử Hàm lấy zippo từ trong túi ra, dùng động tác thật anh tuấn đốt đi bức vẽ, nhìn tờ giấy từ từ cháy rụi, thành tro tàn.
Vỗ vỗ tay đem tàn tro phủi xuống, cất bút vẽ vào túi trái, zippo vào túi phải, Mạc Tử Hàm từ trên cây nhảy xuống, duỗi lưng một cái, “Ha,… mệt thật, quay về phòng ngủ thôi!”
Hai tay đút túi lắc lư lắc lư đi về phòng của mình, Mạc Tử Hàm không phát hiện Sở Phi Vân đang dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn mình cách đó không xa.
“Này, sớm như vậy đã buồn ngủ?” Mạc Tử Hàm vừa định đi vào phòng mình thì nghe âm thanh phía sau vang lên, liền xoay người, thấy Nam Cung Kiếm cầm một túi đầy bia mỉm cười.
“Không sợ lão Trịnh bắt được xử phạt?”
“Há, có cái gì phải sợ, đêm nay vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, thư giãn thôi, cũng không có uống say.” Nam Cung Kiếm khinh thường nói, tiện đà lộ ra nụ cười giảo hoạt, “Huống chi, có đội trưởng là em chống lưng, lão Trịnh sẽ không xử phạt cậu.”
Mạc Tử Hàm lắc lắc đầu, đi thẳng vào phòng mình, Nam Cung Kiếm cũng tấm tắc cười đi vào theo.
Có Tử Hàm là anh em thật tốt, có thể nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ, còn có thể trộm uống bia.
Nhìn Nam Cung Kiếm ngoắc ngoắc ngón tay, thấy hắn tươi cười mờ ám ném lon bia đến, Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng chụp lấy, khui ra uống một ngụm, ngồi trên sàn nhà nhìn ánh trăng xuyên qua cửa sổ mà ngẩn người.
Nam Cung Kiếm thở dài, cũng ngồi trên sàn nhà hung hăng mở lon bia uống một ngụm, bắt đầu ngẩn người, không chỉ hắn, mà người trong lòng hắn Chu Lăng Tuyết cũng biết có người từ khi vào trường quân đội lại lén thích nữ nhân, mà nữ nhân này lại là anh em cùng trải qua mưa bom bão đạn thập tử nhất sinh với mình.
Hắn còn nhớ rõ tháng tám năm ấy, hắn và Chu Lăng Tuyết cùng đi đón tân binh năm nhất, ngay ngày đầu tiên đã gặp được Mạc Tử Hàm.
Khi đó, trên mặt Mạc Tử Hàm là nụ cười khiêm tốn, nhưng đáy mắt lại lộ ra một cỗ lạnh lẽo làm người ta không thể nào đến gần. Chỉ là một lần nhìn qua, hắn liền có hứng thú thật lớn, chỉ có điều không phải là sư đệ, mà lại là sư muội a.
Sau khi giúp giáo quan huấn luyện tân binh, hắn càng nhìn Mạc Tử Hàm với cặp mắt khác xưa.
Hắn nhớ rõ một ngày kia, là ngày huấn luyện quân sự cuối cùng, dựa vào thói quen tà ác của các giáo quan, vào ngày huấn luyện cuối cùng sẽ “chiếu cố” thật tốt.
Bầu trời thành phố C cuối tháng 8, cực kỳ nóng bức.
Buổi sáng, toàn bộ tân binh bị yêu cầu bạt quân tư (mình nghĩ là cõng đồ trên lưng đứng tấn) dưới ánh mặt trời chói chang, đến khi huấn luận viên thổi còi mới được ngừng.
Dựa theo thói quen của huấn luận viên mấy năm qua, khi nhìn thấy trên sân còn lại mười người mới thổi còi kết thúc.
Mạc Tử Hàm vừa mới bắt đầu luyện quân sự, thái độ chặt chẽ cẩn thận, thể chất cũng rất tốt nên đặc biệt được các giáo quan “chiếu cố”, ý muốn hành Mạc Tử Hàm đến cực hạn.
Gần đến cuối ngày hôm đó, trên thao trường từng tân binh lần lượt ngã xuống, mặt trời từ phía đông chuyển đến chính giữa rồi chuyển về phía tây, Mạc Tử Hàm cho dù bị mồ hôi tẩm ướt thân thể, cho dù toàn thân cứng ngắc vì phải bạt quân tư một thời gian dài, cho dù đầu óc đã chóng mặt hoa mắt, cô vẫn kiên trì đứng thẳng.
Cho đến, trên thao trường chỉ lưu lại mười tân binh, mà trong đó có một nữ tân binh duy nhất.
Điều làm Nam Cung Kiếm kinh ngạc chính là, rõ ràng trên thao trường chỉ còn lưu lại mười người, huấn luận viên vẫn không thổi còi kết thúc.
Nghi hoặc nhìn về phía huấn luận viên Trịnh Thành Huy, lại thấy ánh mắt của hắn nhìn thẳng hướng Mạc Tử Hàm.
Chẳng lẽ…
Nam Cung Kiếm nhìn thấy tư thế của Mạc Tử Hàm so với bất cứ tân binh còn lại đều tiêu chuẩn hơn, đột nhiên cảm giác được, Mạc Tử Hàm nhất định sẽ không ngã xuống dễ dàng như vậy.
Thời gian tiếp tục trôi qua, lại thêm tám người ngã xuống, trên thao trường chỉ còn lại hai người, một người là Mạc Tử Hàm, người còn lại là Sở Phi Vân.
Đến lúc này, Trịnh Thành Huy mới thổi còi kết thúc, mà Mạc Tử Hàm và Sở Phi Vân cũng cùng lúc “oạch” một tiếng té trên mặt đất.
Toàn bộ nhân viên hậu cần đều đến đỡ hai người, Nam Cung Kiếm là người đầu tiên chạy đến bên người Mạc Tử Hàm, mà hắn, lúc Mạc Tử Hàm ngất đi, trong tích tắc ấy, nghe được lời nói rất rõ ràng phát ra từ miệng người kia
“Tuyền Ki, tôi không phải kẻ yếu.”
Tuyền Ki, tôi không phải kẻ yếu.
Sau sáu năm, Nam Cung Kiếm vẫn nhớ rõ ngữ khí khi Mạc Tử Hàm nói những lời này.
Khi đó, hắn thật sự hiểu được, trong sinh mệnh Mạc Tử Hàm, có một người tên Tuyền Ki, chiếm địa vị không thể lật đổ.
“Tử Hàm, cậu…”
Dứt khoát uống một ngụm bia, Nam Cung Kiếm có chút do dự mở miệng nói, “Cậu… không muốn về thăm nhà một chút sao?”
Sáu năm, Mạc Tử Hàm từ lúc gia nhập trường quân đội đến giờ đã sáu năm, vẫn chưa hề trở về nhà.
Ban đầu, là vì Đại học quân đội quy định học viên hai năm mới được về nhà một lần, nhưng là… sau hai năm, Mạc Tử Hàm lại lựa chọn tham gia đội chiến đấu đặc biệt, từ đó về sau luôn tiến hành các loại huấn luyện gian khổ, sau đó đi làm nhiệm vụ, cho đến bây giờ.
“Về nhà?”
Nhìn ánh trăng sáng tỏ chiếu vào, Mạc Tử Hàm lập lại lời nói kia, hai chữ khiến cô tâm động lẫn đau lòng, trong nháy mắt, Mạc Tử Hàm nghĩ đến người con gái cô hứa sẽ bảo hộ cả đời kia.
“Ai…” Nam Cung Kiếm thở dài, không tiếp tục lên tiếng, nhìn bộ dáng Mạc Tử Hàm cũng biết tên ngốc này lại tiếp tục thất thần.
Người mạnh mẽ như vậy, sao có thể chỉ vì một người mà thất hồn lạc phách.
Nam Cung Kiếm nhớ rõ được tuyển đến đội đặc chiến đợt đầu, trừ hắn và Chu Lăng Tuyết là học viên năm bốn được giáo quan coi trọng, còn lại Mạc Tử Hàm và Sở Phi Vân là tân binh, cùng với muội muội của Sở Phi Vân, thiên tài máy tính Sở Phi Phi.
Khi đó Nam Cung Kiếm, vốn tưởng rằng mình là người đủ tư cách lại trở thành đội trưởng nhất, không nghĩ đến, Trịnh Thành Huy lại tuyên bố Mạc Tử Hàm là đội trưởng đội chiến đấu đặc biệt.
A, khi đó mình có bao nhiêu là ngây thơ a.
Nam Cung Kiếm nhớ đến thời gian mới thành lập đội luôn tìm cách bài xích Mạc Tử Hàm, thậm chí là không phối hợp, lắc đầu tự cười chính mình.
Cho đến hôm nay, hắn đã không còn chú ý đến chuyện năm đó, thậm chí cho rằng, Mạc Tử Hàm được chọn làm đội trưởng đội đặc chiến là tốt nhất.
Quan sát thông minh, động tác linh hoạt, kỹ thuật bắn súng tinh chuẩn, sức chịu đựng cao, suy nghĩ bình tĩnh, nắm chắc phán đoán toàn cục, mỗi cái một, đều là ưu điểm trên người Mạc Tử Hàm, làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Giống như nhiệm vụ tối nay, cả quá trình cực kỳ thoải mái, mà tất cả chuyện này, điều là vì Mạc Tử Hàm tiến hành phân tích tư liệu, vạch ra kế hoạch tác chiến nhanh chóng.
Cho nên bọn họ mới có thể nhẹ nhàng chơi đùa đến khi hoàn thành nhiệm vụ.
Nam Cung Kiếm bội phục nhìn Mạc Tử Hàm, bỗng nhiên nhìn thấy tro tàn rơi trên vai cô, thở dài phủi phủi đi.
Qua nhiều năm như vậy, thói quen của Mạc Tử Hàm luôn luôn không thay đổi a!