Chương 13
Sau khi xe ngựa hoàn toàn dừng lại, các ma ma và tỳ nữ ở xe sau lập tức xuống xe rồi đi vê phía chiếc xe ngựa đầu tiên.
Nhóm người Thẩm thị được dìu xuống xe ngựa, Ôn Diệp là người xuống sau cùng, nàng cúi mày rũ mắt tỏ vẻ cực kỳ quy củ giữ lễ. Vân Chi đứng ở bên cạnh nàng.
Vào những dịp như thế này này, thông thường nàng đều dẫn theo một Vân Chi tính tình ổn trọng.
Thân là người nhà mẹ đẻ của phu nhân Vĩnh Thành Bá thế tử, nhóm người Thẩm thị vừa đến, tự nhiên sẽ nhận được một phen tiếp đãi nhiệt tình.
Vĩnh Thành Bá phu nhân đích thân ra cửa nghênh đón, cùng với Thẩm thị hàn huyên một hồi, sau đó dẫn mọi người vào phủ.
Vừa đi vừa nói: “Vốn dĩ Uyển Nhi phải qua đây, không ngờ Dục ca nhi lại đột nhiên khóc toáng lên, không có cách nào…”
Dục ca nhi là tôn tử nhỏ nhất của Vĩnh Thành Bá phu nhân, sắp được nửa tuổi.
Thẩm thị khẽ đè lại mu bàn tay của Vĩnh Thành Bá phu nhân, mặt mày hòa khí nói: “Dục ca nhi còn nhỏ, không rời được mẫu thân là chuyện rất bình thường, hơn nữa chúng ta cũng không phải là người ngoài, nào cần tỷ đích thân ra nghênh đón, lần tới sai một ma ma ra đón là được.”
Lời nói thân cận và chân thành của Thẩm thị khiến nụ cười trên mặt Vĩnh Thành Bá phu nhân trở nên càng thật hơn.
Hai người cầm tay nhau, vừa nói vừa cười bước vào phủ.
Với tư cách là thân gia của Vĩnh Thành Bá phủ, Thẩm thị đến sớm hơn những người khác rất nhiều, cho nên Vĩnh Thành Bá phu nhân dẫn bọn họ đến chỗ của nhi tức trước.
Ôn Ngọc Uyển dỗ nín tiểu nhi tử quấy khóc xong thì đưa bé cho ma ma trông chừng, còn bản thân chỉnh đốn lại y phục và trang dung, chuẩn bị đi nghênh đón nhóm người Thẩm thị.
Vừa bước ra khỏi chính phòng thì thấy bà bà đích thân dẫn người lại đây.
Trên mặt Ôn Ngọc Uyển hiện lên tươi cười, dưới chân bước nhanh hơn, đi lên trước đỡ lấy khuỷu tay của Vĩnh Thành Bá phu nhân, thân mật lại không mất ổn trọng nói: “Lần này làm phiền mẫu thân rồi.”
Ở trước mặt thân nương và bà bà, Ôn Ngọc Uyển “vô thức” thân cận với bà bà trước, Ôn Diệp âm thầm nhướng mày, lặng lẽ lén nhìn, rất rõ ràng vị Vĩnh Thành Bá phu nhân này cực kỳ hưởng thụ.
Trên mặt Thẩm thị không có nhiều biến hóa, chỉ là thân sắc so với lúc vào phủ càng nhu hòa hơn một chút.
Hôm nay thiết yến là vì nữ nhi duy nhất dưới gối, trong lòng Vĩnh Thành Bá phu nhân còn có chuyện nên không nán lại quá lâu ở chỗ nhi tức. Chẳng qua bà ấy vẫn khẽ vỗ lên mu bàn tay của Ôn Ngọc Uyển, trong mắt đều là yêu thương: “Được rồi, mẫu thân con khó khăn lắm mới đến một chuyến, con phải chiêu đãi cho tốt.”
Ôn Ngọc Uyển tự nhiên luôn miệng đáp ứng: “Uyển Nhi đã biết.”
Thẩm thị cũng thuận thế mở miệng nói: “Thân gia phu nhân cứ bận đi, ở đây có Uyển Nhi rồi.”
Vĩnh Thành Bá phu nhân suy nghĩ giây lát, không từ chối nữa: “Vậy chờ khách nhân đến đông đủ rồi, để Uyển Nhi dẫn mọi người qua đó.” Tham thi ngam cuoi gat dau.
Vĩnh Thành Bá phu nhân dẫn theo chúng ma ma tỳ nữ rời khỏi viện tử của phu thê nhi tử.
Sau khi bà bà dẫn người hầu đi hết, Ôn Ngọc Uyển lập tức hướng về phía Thẩm thị hô lên: “Nương.”
Thẩm thị kéo tay nàng ấy nói: “Dục ca nhi ngủ rồi hả?”
Ở trước mặt thân nương, biểu cảm trên mặt Ôn Ngọc Uyển trở nên chân thật hơn mấy phần, khuôn mặt lộ ra ba phần mệt mỏi, nói: “Dục ca nhi so với mấy hài tử trước còn nháo hơn.”