Chương 194: Pn 4: Kẹp tóc dâu tây
Sau khi bị tức đến mức ngất đi, không biết đã qua bao lâu, con quỷ mơ màng tỉnh dậy, phát hiện đã là nửa đêm.
Nó cố chấp lết qua tấm thảm đỏ, chạy đi gõ cửa các phòng khác.
Hai người chơi bị Chu Kỳ An sai đi mua fans giả ban ngày cuối cùng đã quyết định ở chung một phòng, cả hai đều nhút nhát còn đang nghiêm túc làm dữ liệu.
Người chơi nam rụt cổ lại: “Ai, ai đang gõ cửa thế?”
người chơi nữ: “Nói, nói nhảm, là quỷ chứ ai.”
Cô nhìn cánh cửa, trước khi con quỷ kịp nói, đã lên tiếng: “Quỷ à, đừng có giả bộ nữa, bọn tao đã nghe thấy tiếng hát của mày rồi.”
Con quỷ: “…”
Đã xác định đó là quỷ, dù con quỷ bên ngoài có dùng lời hoa mỹ thế nào, tiếng nói của nó cũng không gây ra ảnh hưởng đáng kể.
Sau khi chắc chắn không mở cửa là an toàn, hai người tiếp tục làm dữ liệu.
“Tại sao nó muốn lừa người khác mở cửa mà lại hát?”
“Vì thích thì hát thôi?” Giọng hát cũng khá hay đấy.
người chơi nữ: “… Có lẽ sau khi trở thành quỷ thì trí tuệ bị giảm xuống. Dù sao đi nữa, chúng ta phải cố gắng sống sót.”
Cô không muốn trở thành kẻ ngốc như thế.
Giọng hát cao của con quỷ mơ hồ vang tới cả nơi của Vikas, sự tồn tại của con quỷ ngốc này vô hình trung khiến gã thêm hoang mang.
Rốt cuộc đây là kiểu phó bản gì vậy??
Ai cũng bận việc riêng, cả đêm con quỷ không đạt được thành tích nào.
Sáng hôm sau, Chu Kỳ An uống cà phê và xem tin tức giải trí.
Video của ngày hôm qua từ chỗ phải dùng đến lượt xem giả, giờ đã vượt mốc một triệu, thậm chí còn có một số bài báo xuất hiện trên các tin tức giải trí nóng.
Nào là 《Mua fans giả ngay trước cửa công ty》, 《Nghệ sĩ tự xưng là bảo bối giọng hát là ai?》, 《Ở quảng trường công khai hét lớn để khán giả ở lại》…
“Quả nhiên là vậy.”
Hôm qua khi thấy người phụ trách không làm gì trước đám fans giả ngoài cửa, y đã linh cảm đây là chiêu chuyển hướng sự chú ý để giúp ông chủ tránh được tiêu cực.
Công ty có lẽ cũng đã tài trợ cho vụ hot search này, vì hiện tại họ chẳng có gì khác để PR.
Hot search này đúng là kiểu “bới cỏ tìm cây”.
Dù sao hiệu quả cũng không tồi.
Giờ thì các bình luận đều đang châm biếm, nói ông chủ vừa ra khỏi đồn cảnh sát, lại nhìn thấy một đống fans giả trước cửa công ty, suýt nữa thì tự kỷ. Chủ đề đã trở nên hài hước.
Tiêu cực cũng là nổi tiếng.
Chu Kỳ An nhìn Thẩm Tri Ngật đang mang bữa sáng về, nói: “Bảo bối giọng hát của anh sắp nổi rồi này.”
Một câu đùa, nhưng Thẩm Tri Ngật chỉ nghe thấy từ “của anh”.
Của anh, của anh, của anh.
Sau khi nhắc đi nhắc lại ba lần, vành tai tái nhợt của anh hơi ửng đỏ.
Chu Kỳ An vừa ăn sáng vừa xem điện thoại, không chú ý đến thay đổi nét mặt của người kia.
…
Do công ty yêu cầu tất cả nhân viên bao gồm cả thực tập sinh phải tập trung ở sảnh lúc tám giờ sáng, nên sau khi ăn sáng để phòng ngừa bất trắc hai người rời đi sớm.
Khi đi qua cửa xoay của công ty, Chu Kỳ An xoay một vòng, lại xoay thêm vòng nữa.
Y cứ thế xoay vòng trong im lặng.
“Đang làm gì thế?” Những người chơi khác tỏ ra ngạc nhiên, thậm chí NPC bình thường cũng tò mò nhìn.
Đu quay sao?
Thẩm Tri Ngật không thích người khác nhìn Chu Kỳ An với ánh mắt đó, lạnh lùng nói: “Em ấy chỉ không muốn đến công ty sớm thôi.”
Đi làm sớm là thiếu tôn trọng nhân cách.
Hành động này của Kỳ An gọi là tự tôn tự ái.
Mọi người nhìn nhau, đây là kiểu suy nghĩ lệch lạc gì vậy?
Sau một hồi xoay, Chu Kỳ An canh thời gian bước vào sảnh.
Nữ người chơi nói nhỏ: “Cậu giỏi thật, xoay như vậy mà không chóng mặt.”
Chu Kỳ An nhún vai: “Cũng tạm thôi, có người còn bị nổ toilet mà không chết nữa kìa.”
Bên cạnh, Vikas nghiến răng tức giận.
Đang nói chuyện, không gian trong phòng đột nhiên tối lại. Mọi người đã tập trung hết ở sảnh, cửa cuốn phía sau đột ngột đóng xuống, không khí thay đổi khiến tất cả các người chơi ngừng nói chuyện cảnh giác dựng lên.
Người phụ trách họ gặp hôm qua xuất hiện với vẻ mặt nghiêm túc, sau khi điểm danh thấy mọi người đều có mặt, trong mắt có chút thất vọng.
Cô ta đối diện mọi người, giọng nghiêm nghị cảnh cáo: “Gần đây công ty có một số tin đồn không hay, hôm nay gọi mọi người lại là để hy vọng các cô các cậu hiểu, tin đồn cần phải chấm dứt ở người có trí tuệ.”
Tin đồn, trí tuệ?
Chu Kỳ An cười khẩy một tiếng, thế mà cũng có thể nói ra khỏi miệng được.
Công ty cần người như vậy để xử lý công việc quan hệ công chúng.
Sau đó, đối phương lại nói thêm nhiều câu khách sáo, đang lúc bọt mép bắn tung tóe thì bỗng nhiên dừng lại.
Mọi người theo ánh mắt của cô ta nhìn qua, từ phía góc chéo đi tới là một ngôi sao hình như rất nổi tiếng.
Gương mặt dễ thương như búp bê, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của công ty về vẻ ngoài đáng yêu, thân hình và chiều cao đều là chuẩn người mẫu, là một nghệ sĩ khá nổi tiếng hiện nay.
Người mới đến nhìn cao ngạo, không chào hỏi người phụ trách, cũng không liếc mắt nhìn bất kỳ thực tập sinh nào, mở miệng nói ngay: “Ông chủ gọi cậu…”
Chưa nói hết câu, hắn cúi xuống miễn cưỡng nhìn qua “đám đông”.
Ủa, người đâu?
Người phụ trách lạnh lùng chỉ về phía thang máy.
Quay đầu lại Chu Kỳ An đã đứng chờ ở cửa thang máy, hối thúc: “Nhanh lên, đừng để ông chủ phải đợi lâu.”
“…”
Chạy qua đó hồi nào vậy???
Khoảng cách ba bốn chục mét, rõ ràng lúc nãy người vẫn ở ngay dưới mắt mình, chẳng lẽ lướt tới?
Tốc độ khó tin khiến hắn thậm chí quên mất vấn đề căn bản, tại sao đối phương lại chắc chắn là đang nói chuyện với mình.
Vikas bỗng cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhìn đi không chỉ mình gã nghĩ Chu Kỳ An là đồ thần kinh.
Hiện tại, các người chơi đều tập trung vào Chu Kỳ An đang cùng rời đi với NPC, chỉ có Thẩm Tri Ngật yên lặng đứng tại chỗ lặng lẽ chờ đợi.
Ban đầu anh định cho ông chủ hồn phi phách tán, thôi miên nhân viên rồi nâng đỡ Kỳ An lên vị trí cao.
Nhưng trước khi Chu Kỳ An rời đi lại thì thầm: “Hôm nay chuẩn bị đi chơi giải trí bằng công quỹ”, khiến Thẩm Tri Ngật lập tức thay đổi quyết định, quyết định để cho ông chủ sống dở chết dở đến lúc họ trở lại.
Nếu không, khi lên làm ông chủ mới, còn phải xử lý một số chuyện tàn dư, lỡ mất thời gian đẹp đẽ của họ.
Liếc nhìn bức ảnh của người đàn ông trung niên mập trên tường, Thẩm Tri Ngật cười lạnh lộ rõ chán ghét.
Với khả năng xem tướng của anh, khi nghe câu hỏi của người mới về đã gặp ông chủ hay chưa, anh đã đoán được phần nào ý đồ của NPC.
Vị ông chủ này, chết sớm là hợp lý.
Trong thang máy.
Vừa vào khoang, ngôi sao nam lập tức lên mặt tiền bối dạy bảo, đôi mắt dưới cặp kính râm lộ ra chút ghen tị.
“Cậu giờ chỉ mới có chút tiếng tăm, phải nhớ…”
Chu Kỳ An cúi đầu bận rộn chỉnh điện thoại, hoàn toàn không nhìn hắn:
“Không quan trọng. Dù sao thì tất cả nghệ sĩ đang nổi của công ty này đều sẽ biến mất, sớm muộn gì tôi cũng là người đứng đầu công ty.”
Hai mắt ngôi sao nam giật giật, nhanh chóng bắt lấy điểm yếu trong lời nói của y: “Nếu để ông chủ nghe được câu này chắc chắn sẽ không vui, lời đồn đều là vô căn cứ, chẳng phải tôi vẫn đứng đây hay sao?”
Cửa thang máy vừa mở, Chu Kỳ An bước ra ngoài nhấn mạnh thêm: “Nổi tiếng.”
“…” Mẹ, mày.
Nếu Chu Kỳ An biết hắn đang chửi thề, chắc chắn sẽ đáp lại một câu “Một sợi tóc của mẹ tôi cũng đẹp hơn anh.”
Một mình đi dọc theo hành lang phía trước, tiếng chửi mắng của nam minh tinh biến mất trong khoang thang máy đang lên tầng.
Cánh cửa văn phòng phía trước đang mở, nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông trung niên mập bước ra.
NPC một sao dường như có đặc điểm chung, người thứ hai thích nói đạo lý xuất hiện.
Vừa thấy Chu Kỳ An, ông ta lớn tiếng tra hỏi.
Trước tiên là mắng, sau đó khen ngợi, hứa hẹn lợi ích, cuối cùng là muốn y tự nguyện đầu hàng, chiêu thức này của người đàn ông trung niên mập này dùng mãi không chán.
Ông ta chỉ tay vào mặt đối phương, nhưng cử động quá mạnh khiến kính trên mũi cũng sắp rơi xuống:
“Ai cho phép cậu tự ý ra ngoài biểu diễn? Hôm qua chẳng phải bảo cậu đến tìm…”
Chu Kỳ An chuyên nghiệp ngắt lời: “Có người ép tôi đi.”
Người đàn ông trung niên hơi ngẩn ra, lập tức càng giận dữ hơn: “Ai ép…”
Chu Kỳ An lấy điện thoại từ túi ra, nói: “Không biết.”
Trước khi đối phương nổi giận, y đột nhiên cười nhẹ.
Hành lang không quá sáng, giọng nói vốn trong trẻo của y bỗng thay đổi một chút, cố tình hạ thấp, từ trong trẻo chuyển thành mềm mại không nói lời nào đã hát luôn.
Ca từ, chất giọng, điểm dừng hoàn toàn giống với bài hát của con quỷ tối qua.
Chu Kỳ An hát hai câu, sắc mặt người đàn ông trung niên thay đổi, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Phản ứng đầu tiên, chính là người trước mặt cố ý giả giọng của nghệ sĩ mất tích, cố ý dọa mình, thủ đoạn kém cỏi này khiến ông ta vừa bực mình vừa lộ ra hung ác.
“Dám giỡn mặt tôi!” Nắm đấm giơ lên muốn đấm xuống.
Chu Kỳ An không trốn cũng không tránh, khi nắm đấm sắp chạm mặt thì nhàn nhạt bật ghi âm điện thoại.
Bài hát của con quỷ tối qua lập tức vang lên trong hành lang tĩnh lặng.
Âm thanh vang vọng, kỳ dị, còn mang chút oán hận, thậm chí người nghe cũng có thể tưởng tượng được con quỷ hát trong hoàn cảnh nào.
Cũng giống như hiện tại, một hành lang có tiếng vang, con quỷ tùy tiện hát lên những nốt cao.
Mặt ông chủ từ trắng chuyển sang xanh, nắm đấm run rẩy, giây phút đó lại mềm như bông toàn thân như bị cố định.
Không cho ông ta thời gian phản ứng, Chu Kỳ An bấm đúng thời điểm, phát tiếp đoạn ghi âm đã cắt ghép ở cầu thang.
– “Cùng tôi đi gặp ông chủ.”
Trong tất cả những câu nói mà con quỷ dùng để dụ dỗ mở cửa, y chỉ lưu lại một câu:
“Cùng tôi đi gặp ông chủ.”
“Cùng tôi đi gặp ông chủ…”
Câu nói này lặp đi lặp lại, mang theo chút gấp gáp, hơi thở của người đàn ông trung niên bắt đầu rối loạn, thậm chí còn không thể thở nổi: “Tắt, tắt đi.”
Chu Kỳ An nghe lời tắt ghi âm, bắt đầu quay video mới, nhẹ nhàng nói: “Nó luôn nói muốn tìm ông. Một thần tượng tài năng như vậy, sao lại đột ngột biến mất?”
“Người làm thì trời thấy, nó bảo tôi mang nó đến gặp ông…”
Vừa dứt lời, người đàn ông trung niên dường như cảm thấy có thứ gì đó đang đập lên vai, quay đầu lại, lụa trắng linh hoạt như thể đang khều vào vai ông ta.
Lại khều.
Lần thứ ba không chạm vào.
Vừa chửi mắng người ta xong, ông ta còn đang ở trạng thái kích động, nghe bài hát của con quỷ không chút gián đoạn, rồi lại bị lụa trắng chạm lên vai, ba đòn liên tiếp khiến người đàn ông trung niên hoàn toàn bất tỉnh.
Bịch!
Ông ta ụp mặt xuống đất, máu mũi tuôn ra, mũi hình như bị gãy.
Máu chảy qua khe hở giữa mặt và sàn nhà, Chu Kỳ An đưa camera lại gần, chụp vài bức tả mặt người đàn ông trung niên.
“Xong rồi.”
Nghệ sĩ và công ty có mối quan hệ lợi ích gắn bó mật thiết, những người mất tích đều là các ngôi sao mới nổi có thể kiếm tiền, còn người đàn ông trung niên mập kia thì không phải là người tốt, nhưng không có liên quan gì đến bán “Huyền Huyền Mỹ Linh Hoàn”.
Tuy nhiên…
“Bọn họ còn xây hẳn một tòa nhà chắn sát.”
Thường ngày chắc cũng không thiếu chuyện xấu, các nhân viên trong công ty có lẽ đã sớm muốn nghiền nát tên này. Đợi đến tối, đem các video và hình ảnh cho những nghệ sĩ đã mất xem để cảm động họ, rồi thăm dò kẻ bán “Huyền Huyền Mỹ Linh Hoàn”.
Còn ban ngày…
Thời gian tuyệt vời để ăn chơi hưởng thụ!
Y nhặt điện thoại của người đàn ông trung niên, không thấy gì hữu ích bèn chuyển sang xem lịch sử cuộc gọi.
Trưa hôm qua, đối phương từng gọi cho chuyên viên trang điểm. Tìm lại số lúc đó, Chu Kỳ An gửi một tin nhắn: “Đến văn phòng tôi ngay.”
Chưa đầy mười phút, chuyên viên trang điểm đã vội vã lên lầu.
Sếp luôn là người không thể hiểu nổi, dù không biết vì sao lại thông báo bằng tin nhắn, nhưng chuyên viên trang điểm chỉ ngạc nhiên vài giây.
Khi cô đến nơi, Chu Kỳ An vừa từ văn phòng bước ra.
Phía sau, cánh cửa nặng chưa đóng hoàn toàn, cô thấy sếp ngồi quay lưng trên ghế xoay, dường như đang gọi điện thoại.
Chu Kỳ An ho khẽ: “Sếp nói cô hãy trang điểm cho tôi và một bảo vệ.”
“Bảo vệ?” Chuyên viên trang điểm vừa mới cất cao giọng, sợ làm ồn đến sếp trong văn phòng nên hạ giọng xuống.
Chu Kỳ An gật đầu, nhắc đến công việc cũ là nhân viên vệ sinh: “Công ty chuẩn bị lập một nhóm tên gọi Bảo Tự.”
“…” Cậu hài hước đấy.
“À, còn nói nhớ báo cho đội quay phim, chụp vài tấm ảnh đẹp để quảng bá theo độ hot của hôm qua.”
Nói xong, Chu Kỳ An đóng hẳn cửa văn phòng.
Bỏ qua những điểm kỳ lạ, vì sếp chỉ cách có hai ba mét, chuyên viên trang điểm không nghi ngờ lời Chu Kỳ An.
Nếu là giả, sếp đã phát hiện từ lâu.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ, ngoài chuyên viên trang điểm, không ai nghi ngờ Chu Kỳ An “truyền đạt sai ý”. Một phần là vì công ty sáng nay đã mua lượt tìm kiếm cho y, thêm nữa là không ai ngờ dám giả danh mệnh lệnh của chủ tịch.
Sáng nay, khi các người chơi khác còn đang cân nhắc có nên thử kích hoạt nhiệm vụ phụ hay không, Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật đã chờ sẵn trong phòng trang điểm.
Thẩm Tri Ngật ngồi trên ghế, qua gương trang điểm thấy chuyên viên trang điểm đến gần Chu Kỳ An, hai mắt nheo lại.
“Da của cậu đẹp quá.” Chuyên viên trang điểm có hơi nhạy cảm quá độ.
Nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, tưởng là do điều hòa chỉnh quá thấp.
“Công ty bây giờ muốn xào cp cho các cậu sao?”
Câu hỏi này vừa nói ra, chuyên viên trang điểm lập tức nhận ra mình hơi quá lời.
Chu Kỳ An hai ý trong một lời: “Không cần ghép.”
Tập trung vào tay chuyên viên đang trang điểm, Thẩm Tri Ngật không hiểu hết câu đối thoại, cái bóng xung quanh càng thêm dày đặc.
Thẩm Tri Ngật cúi đầu, tóc lướt qua lông mày, giọng nói nhẹ nhàng đến rợn người: “Xào cp là gì?”
Chu Kỳ An ngáp: “Đại khái là làm như một cặp đôi nhỏ, quảng bá theo kiểu kết hợp.”
Cổ họng Thẩm Tri Ngật chuyển động: “Chúng ta sẽ công khai mối quan hệ trước ống kính?”
Chu Kỳ An nghĩ khả năng hiểu của anh thật đáng ghi danh bảo tồn di sản văn hóa phi vật thể.
Chuyên viên trang điểm đang làm việc nghe được nửa câu sau, liền giật mình suýt làm đổ dụng cụ trang điểm.
Công khai mối quan hệ, gì thế, là cặp đôi thật sao?!
Chuyên viên trang điểm vô thức nhìn thêm vài lần, càng nhìn càng thấy hai người này có khả năng có mối quan hệ thân mật.
Đặc biệt là người đàn ông nhìn nhìn mặt trí thức nhưng lạnh lùng kia, dù ngồi thẳng lưng nhưng xoay ghế hơi nghiêng về phía người kia.
Ánh mắt sắc bén luôn dõi theo đối phương.
Chuyên viên trang điểm chợt hiểu ra ý tưởng của sếp muốn lập nhóm Bảo Tự.
“Thật hợp đôi.”
Đến khi nhận ra đã lỡ lời, cô ta liền ho để bớt ngượng.
Nhiệt độ phòng dần tăng trở lại.
Chuyên viên trang điểm thấy kỳ lạ, điều hòa lại hoạt động tốt rồi?
Tiếp tục làm việc, thấy cả hai không phản bác gì, chuyên viên trang điểm càng phấn khích. Cặp đôi thật, lại còn đẹp đôi nữa chứ, nhìn là đã thấy có động lực làm việc rồi.
“Tôi sẽ trang điểm cho các cậu đầy đặc biệt nhé.” Chuyên viên tích cực đề xuất: “Muốn chủ đề động vật hay kiểu tiên nữ đang thịnh hành? Tôi cũng giỏi làm trang điểm sáng tạo nữa đó.”
Cô đẩy chiếc xe ba tầng chất đầy phụ kiện đủ màu sắc, tai giả của tiên nữ, tai thú, thậm chí có cả đuôi thú giả phồng.
Thẩm Tri Ngật thu lại vẻ lạnh lùng, nhìn qua nói: “Cô rất có văn hóa.”
Chuyên viên trang điểm ngơ ngác.
Chu Kỳ An giải thích: “Đây là lời khen cao nhất của anh ấy dành cho một con người.”
“Hả?”
Lời khen cao nhất, lại còn ở mức độ dành cho con người?
Chuyên viên trang điểm bối rối.
Công việc vẫn quan trọng, cô tiếp tục làm việc với xíu khó hiểu.
Chu Kỳ An chọn lựa trên xe, tay đặt lên chiếc vương miện, rồi nhìn một bên phát hiện ánh mắt Thẩm Tri Ngật vẫn đang nhìn vào khu vực khác.
Thấy vậy, y di chuyển ngón tay dài đến chỗ tai thú.
Hai mắt Thẩm Tri Ngật sáng lên, nhưng chỉ sáng một bên.
Chu Kỳ An cười khẽ, lại di chuyển tay đến chỗ tai tiên.
Hai mắt xám của Thẩm Tri Ngật sáng bừng.
Chu Kỳ An bình thản: “Vậy lấy cái này đi.”
Chuyên viên trang điểm có vẻ cũng thích kiểu này, còn tạo hình đáng yêu đã làm rồi, theo bản năng nghề nghiệp, cô muốn thử thách độ khó cao hơn!
Đến lượt Thẩm Tri Ngật chọn, anh lại muốn chọn giống Chu Kỳ An.
“Thử tử thần đi.” Chu Kỳ An gợi ý, quay sang nói: “Áo choàng này rất có ý nghĩa, đúng không?”
Quay lại với nhiệm vụ, sau khi vào trò chơi lại, lần đầu tiên họ đã phối hợp với nhau. Lúc đó, Thẩm Tri Ngật xuất hiện với danh nghĩa Mục Thiên Bạch.
Khi đó, đối phương mặc áo trùm đầu, khẩu trang che gần hết gương mặt, nhìn khá giống với tử thần.
Ý nghĩa thật.
Thoáng chốc, Thẩm Tri Ngật trông sáng sủa hẳn lên.
“Em quyết định là được.”
Đều nghe theo em.
Chu Kỳ An nói với chuyên viên trang điểm vài câu, rồi đi uống nước, nửa chừng liếc mắt qua suýt thì bị sặc.
“Trời ơi…”
Cái bóng đã chuyển qua màu trắng bệch, khó thấy.
_____________
【Tác giả có điều muốn nói】
Nhật ký của cái bóng:
Đã đổi tên… để hướng về ánh mặt trời.