Chương 14
Đứa nhỏ này, khổ sở như vậy, bao lâu rồi không ngủ? Hay tối qua ngủ không ngon? Chỉ sợ từ khi phát sinh sự việc đã không ngủ ngon rồi phải không? Đỗ Kim Hoa lo âu nghĩ.
“Hả?” Trần Bảo Âm ngẩng đầu lên, trong mắt tựa hồ có sương mù bao phủ, chớp mắt mấy cái liền tỉnh lại”Hả? Con ngủ thiếp đi?”
Đỗ Kim Hoa cúi người đặt chậu nước dưới chân cô, không trách móc gì, chỉ nói: “Ngâm chân cho ấm, nương đi lấy tất cho con.”
Lúc này bà mới để ý thấy đôi giày thêu trên chân nữ nhi bà dính đầy bùn. Nhìn đế mỏng sợ đều đã ướt hết. Hài tử ý tứ nói khiến Đỗ Kim Hoa vừa giận vừa đau lòng. .
“Tạ ơn nương.” Trần Bảo Âm nói khẽ, không cự tuyệt lòng tốt của Đỗ Kim Hoa, bưng chậu nước lên, đổi phương hướng, quay lưng về phía cửa, cúi người cởi giày tất, ngâm bàn chân lạnh cóng vào trong chậu gỗ.
Đỗ Kim Hoa từ hòm xiểng lấy ra một đôi tất sạch, lai còn lấy ra một đôi giày bông mình đi đầu xuân, bà chỉ có một đôi giày duy nhất đang đi ở chân.
Đôi tất đã được vá lại, Đỗ Kim Hoa cầm chúng trên tay cảm thấy rất khó chịu. Nàng cố cứng rắn đè nén tâm tình khó chịu này, trách ai đây? Số mệnh Bảo Nhan không tốt, đầu thai đến trong bụng của bà chứ không phải trong bụng Hầu phu nhân. Bây giờ chim sẻ về tổ là số mệnh của nàng.
“Sạch sẽ.” Bà mím môi đưa qua.
Trần Bảo Âm mỉm cười nhận lấy: ” Tạ ơn nương.” Khi nàng trở về, đã sẵn sàng để rơi từ đống gấm xuống đất bùn lăn lộn. Nếu không, nàng đã không trở về, mà sẽ giống như trong giấc mơ bám chặt ở lại Hầu phủ.
Nước Đỗ Kim Hoa đưa cho nàng rất nóng, Trần Bảo Ân ôm giày tất, nhúng khẽ đôi bàn chân trắng nõn non nớt vào nước rồi lại lấy ra, ngũ quan xinh xắn nhăn nhó, bỏng rát đến tê dại.
Vừa đáng thương lại buồn cười, Đỗ Kim Hoa không nhịn được cười: “Nương đi lấy nước lạnh cho con.”
“Không cần. Không cần” Trần Bảo Âm quay đầu lại nói: “Con từ từ ngâm.”
Đỗ Kim Hoa đi tới, đầu tiên chú ý tới nữ nhi quay lưng ngâm chân, vốn tưởng rằng Bảo Nha tâm hồn thanh tú, sau đó nhìn thấy bàn chân của nữ nhi nhỏ nhắn xinh xắn, trắng nõn mềm mại như ngọc điêu khắc, liền tặc lưỡi ngạc nhiên: “Bảo Nha, nhìn hai chân con, nương biết rằng con bên kia không chịu khổ.”
Bọn họ là nông dân, cả ngày làm việc, việc đồng áng nhiều, việc nhà việc lặt vặt cũng không ít, bọn họ mỗi ngày mở mắt ra đã bận rộn, chân lấm tay bùn đầy vết chai. Không nói cái khác, bà yêu thương Lâm Lang như vậy, nhưng tay chân Lâm Lang cũng không trắng mềm như vậy.
“Vâng.” Trần Bảo âm mím môi cười, như thể bị bà nói trúng,’Con không khổ, chỉ toàn hưởng phúc thôi.”
Nhưng nàng nói kiểu này lại làm cho Đỗ Kim Hoa nghĩ tới Vương ma ma không coi trọng người khác, bà dời một cái đòn gỗ tới bên nhìn nữ nhi ngâm chân hỏi: “Ma ma kia ở trong phủ Hầu gia thì như thế nào?”
“Cũng giống nhau.” Trần Bảo Âm cười lạnh một tiếng, hoàn toàn nhúng hai chân vào trong nước, vẫn còn hơi nóng, nàng nhe răng trợn mắt: “Ở đó đều là những người thông minh, luôn biết bợ đỡ. Người không thông minh, căn bản sống không nổi.”
Không nói những thứ khác, trong viện của nàng có sáu nha hoàn phục vụ, hai nha hoàn nhất đẳng hàng tháng được cấp một lượng bạc, bốn nha hoàn nhị đẳng với mức trợ cấp hàng tháng là sáu trăm văn tiền. Không chỉ vậy, nha hoàn nhất đẳng có nhiều cơ hội lộ mặt, cũng nhiều cơ hội nhận thưởng. Những người ở dưới đây sao lại không ghen tị? Mưu đồ đều thể hiện muốn thượng vi.