Chương 4
Beta: Bing.
Chương 4:
Sáng sớm trong một tiểu viện ở Giang Nam, một người tóc ngắn làm cho người ta không phân rõ tính hướng vẻ mặt trẻ con lôi kéo tay một mỹ nhân tóc dài, gió mát thổi qua, tóc dài tung bay…
Hài hòa a hài hòa, hình ảnh có bao nhiêu là hài hòa…
“Tuyền Ki, cố lên nha!”
Mỉm cười nhìn mỹ nhân của mình, Mạc Tử Hàm vui vẻ cổ vũ.
Ngày hôm nay đối với Tuyền Ki có thể nói, là cực kì quan trọng.
Nhưng mà, không chỉ có Tuyền Ki, ngày thi vào trường đại học đối với học sinh cao trung đều là ngày quan trọng đi.
“Uhm.” Lẳng lặng nhìn vẻ mặt trẻ con của Mạc Tử Hàm, trong lòng Nhạc Tuyền Ki tâm động, vẻ mặt tươi cười xán lạn của đứa nhỏ này làm nàng không nhịn được, thực sự là muốn hôn lên.
“Ha ha…” Mạc Tử Hàm ngây ngốc cười, không nói gì thêm, bởi vì cô cũng không biết phải nói cái gì.
Có ai biết người này một bộ dáng thư sinh, có thể đá bóng, đánh võ, còn có thể vẽ tranh mà lại có thể là một người ăn nói vụng về đến mức không biết cổ vũ cũng không biết an ủi người.
Sủng nịnh gẩy gẩy mái tóc có chút dài so với hai năm trước của người trước mặt, Nhạc Tuyền Ki dịu dàng mở miệng, “Tử Hàm, tóc dài rồi, chờ chị thi xong sẽ cùng em đi cắt tóc.”
Mở trừng hai mắt, nhìn lên trên thổi một ngụm khí, sau đó ánh mắt linh động nheo lên, Mạc Tử Hàm nghịch ngợm đến gần hôn lên mặt Nhạc Tuyền Ki, sau đó vui vẻ ôm lấy người đang xấu hổ đỏ mặt kia kêu to, “Tuyền Ki thật tốt.”
“Tử Hàm, Tuyền Ki, vào ăn điểm tâm này.”
Liên Cẩm Dung làm xong bữa sáng để lên trên bàn nhìn ra ngoài sân gọi, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy con gái mình lôi kéo Nhạc Tuyền Ki đi vào, trên mặt vẫn là nụ cười xán lạn.
Kỳ thật có đôi khi ngẫm lại, Liên Cẩm Dung thực hy vọng Mạc Tử Hàm là con trai, như vậy có thể thực sự cưới Nhạc Tuyền Ki, một cô gái tốt như vậy, thấy trong viện ai nhìn Nhạc Tuyền Ki cũng như hổ rình mồi, bà thật sự muốn để nàng làm con dâu bà. Cả tên Trương Chinh Khiêm trưởng thành kia, cũng luôn mặt dày mày dạn muốn theo đuổi Nhạc Tuyền Ki.
Bất quá ngẫm lại, nha đầu chết tiệt Tử Hàm với Tuyền Ki sao có thể khác nhau đến như vậy, nếu không có Tuyền Ki chăm sóc, không biết cả ngày biến thành cái dạng gì rồi. Vẫn là Tuyền Ki tốt, nha đầu tri kỷ.
“Đến đây, Tuyền Ki a, ăn no một chút, đi đến trường thi phát huy thật tốt a.”
Đem bát cháo, đến liếc mắt nhìn đến con gái ruột của mình cũng không thèm, Liên Cẩm Dung trực tiếp đưa cho Nhạc Tuyền Ki.
Nàng nhận bát cháo nhưng không ăn ngay, mà lột một cái bì đản (theo mình tra được là trứng bắc thảo) mà Mạc Tử Hàm thích ăn nhất để vào trong bát của cô lúc cô vẫn còn ngồi đó chơi đùa với đôi đũa. Nhạc Tuyền Ki gắp một đũa đồ ăn đến bát của mình mới mỉm cười, “Dì yên tâm đi, con sẽ cố gắng.”
Đối với chuyện Nhạc Tuyền Ki cưng chiều Mạc Tử Hàm như vậy, Liên Cẩm Dung cũng không biết làm sao, lại nghĩ nếu con gái mình là con trai thì có bao nhiêu là tốt đẹp.
“Tuyền Ki a, lát nữa dì sẽ đưa con đi thi được không?” Nhìn Nhạc Tuyền Ki vừa ăn cơm vẫn không quên lau miệng dính đầy rau cháo cho đứa ngốc đang ăn như hổ đói, Liên Cẩm Dung lại là một trận thương tiếc.
Nhạc Tùy này đúng là gây nghiệp chướng, con gái tốt như vậy không lo lắng chăm sóc, cả ngày đi uống rượu, aiz, một cô gái cả ngày chỉ ở nhà một mình có bao nhiêu là cô độc.
Nhớ đến mấy người bạn của mình năm nay cũng có con thi vào trường đại học, cha mẹ cùng đi theo, Liên Cẩm Dung quyết định đảm đương làm mẹ của Nhạc Tuyền Ki, muốn đi thi cùng với nàng.
“Dạ…” Nhạc Tuyền Ki đang muốn đem miếng thịt gắp vào chén Mạc Tử Hàm sửng sốt, trong lòng một trận cảm động, cả nhà Tử Hàm đối với nàng thực sự quá tốt. Nhưng là, từ tiểu học đến giờ đều không có ai đưa nàng đến trường, càng khỏi nói đến chuyện đưa nàng đi thi, nàng thực sự cảm thấy không quen.
“Không cần phiền dì, con tự mình đi cũng tốt.” Tự nghĩ một chút, nàng vẫn lựa chọn từ chối ý tốt của Liên Cẩm Dung, Nhạc Tuyền Ki nhớ đến bản thân đối với Mạc Tử Hàm có một loại cảm tình không nên có, trong lòng càng thêm áy náy.
“Không được!” Hai âm thanh, một hòa ái, một non nớt đồng thời vang lên, vì thế hai người lên tiếng đều sửng sốt, Nhạc Tuyền Ki cũng sửng sốt.
Tử Hàm và dì ăn ý như vậy khi nào?
Liên Cẩm Dung quét mắt nhìn Mạc Tử Hàm vẫn còn kê đũa trên miệng, trong lòng vui mừng, con gái bà cũng có lúc đồng ý kiến với bà.
Xem thường ánh mắt của mẹ nhìn mình, cũng không quan trọng đũa đang kề trên miệng, Mạc Tử hàm nhìn Nhạc Tuyền Ki một bộ đứng đắn, nhưng thực ra lại là làm nũng, “Tuyền Ki, để cho tôi đi với chị được không?”
Trời…
Vốn đang đắc ý con gái luôn làm trái ý mình hôm nay rốt cuộc cũng cùng chung chiến tuyến, Liên Cẩm Dung lập tức hết chỗ nói nổi. Hai người thật sự nghĩ không giống nhau a…
Cầm tờ khăn giấy cẩn thận lau đi vết cháo dính quanh miệng cô, Nhạc Tuyền Ki không lên tiếng chỉ mang theo một vẻ mặt ôn nhu tươi cười.
“Tuyền Ki ~~ ”
Không có được câu trả lời thuyết phục của giai nhân, Mạc Tử Hàm ai oán kéo kéo tay Nhạc Tuyền Ki đang lau lau khóe miệng của chính mình, liếc nhìn ánh mắt Liên Cẩm Dung đang khinh bỉ mà không lên tiếng tiếp tục làm nũng, “Có được hay không vậy ~~ ”
“Được.”
“Hắc hắc…”
Được câu trả lời thỏa mãn, Mạc Tử Hàm cười đến toe toét lộ ra cả răng, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn như hổ đói.
Aiz… Liên Cẩm Dung thực ai oán.
Con gái lớn như vậy còn chưa bao giờ hướng bà làm nũng như thế, cũng chưa từng nghe lời bà giống như nghe lời Nhạc Tuyền Ki, bà làm mẹ cũng thấy thật là thất bại.
“Vậy dì sẽ không đưa con đi, nhường cho tên nha đầu chết bầm kia đưa con.” Sau khi cơm nước xong, nhìn thấy Nhạc Tuyền Ki đeo cặp muốn đi đến trường thi, Liên Cẩm Dung tức giận quét mắt nhìn Mạc Tử Hàm dựa vào khung cửa huýt gió. Nhạc Tuyền Ki vẻ mặt trấn tĩnh, nhìn không ra một chút khẩn trương như người chuẩn bị đi thi đại học.
“Yên tâm đi dì, con sẽ cố gắng.”
Nàng sẽ cố gắng, để không phụ lòng dì yêu thương nàng, yêu thương hơn cả Mạc Tử Hàm.
Tử Hàm từ lúc bốn tuổi đã bắt đầu học vẽ tranh, đến hiện tại trình độ hội họa đã rất cao, hơn nữa thành tích học tập cũng rất khá, năm nay căn bản không cần thi tuyển lên cao trung, đã được đặc cách lên một trường cấp 3 của thị trấn, ba năm sau thi vào trường đại học, nàng tin tưởng người trong lòng của nàng nhất định có thể học trường đại học tốt nhất của thủ đô.
Tử Hàm, tôi sẽ đi thủ đô trước chờ em.
Đây là lý do duy nhất Nhạc Tuyền Ki cố gắng liều mạng đọc sách, học tập, nàng có thể đi đến thủ đô để học.
Hai đứa nhỏ thanh mai trúc mã vô tư, hẳn có thể ở thủ đô tiếp tục gắn bó lẫn nhau không chia cách này đi.
Ngày thi đầu tiên, Mạc Tử Hàm đưa Nhạc Tuyền Ki đến trường thi, sau đó thực ngốc chỉ có thể nói ra hai chữ cố lên. Mà Nhạc Tuyền Ki thực sự hiểu rõ người cùng mình lớn lên này, chỉ gật đầu mỉm cười.
Thực ra, hai người không cần phải nói gì.
“Thân vô thải thượng song phi cánh, lòng có linh tê một chút thông.”
Một tiếng đồng hồ sau, Nhạc Tuyền Ki đi ra trường thi, nhìn thấy một người đứng dưới bóng cây cách đó không xa mỉm cười nhìn mình, trong tay còn cầm cây kẹo que. Mạc Tử Hàm trước đây cũng như vậy, cùng nàng chơi bịt mắt bắt dê, không tìm được cô, nàng lo lắng sốt ruột thì cô lại chạy đến, đưa cho nàng một cây kẹo que.
Tử Hàm, lúc tôi cần em nhất, lúc không thấy em, trong lòng sợ hãi tìm kiếm thì em lại xuất hiện.
Nhạc Tuyền Ki cảm thấy mình đã không thể khống chế thoát được sự ôn nhu của Mạc Tử Hàm dành cho nàng.
Rơi vào tay giặc, là diễn tả chính xác nhất.
Vẻ mặt tươi cười của Mạc Tử hàm mở ra gói kẹo, đợi Nhạc Tuyền Ki đến gần đưa đến bên miệng nàng, sau đó cầm sách trong tay nàng, dịu dàng lấy tay không cầm kẹo kia nắm tay nàng.