Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi
hom-nay-van-chua-the-giang-buom-ra-khoi-11
Chương 11: 011: Nguy hiểm – Bắt đầu bằng một cái xẻng
“Nấu cơm ở nhà người khác không được lịch sự cho lắm…” Chu Kỳ An không phản đối, chỉ tùy tiện đáp lại một câu.
Nếu thật sự có thể giết chết Tư tiên sinh, chắc chắn mẹ sẽ không hỏi ý kiến của mình thêm một lần nữa. Ngay sau đó, Chu Kỳ An thay đổi giọng điệu, nghiến răng nhìn chằm chằm vào bức tượng thần: “Cô vợ này quá dữ dằn, không lấy được.”
Chu Kỳ An không tin mẹ mình không thể cảm nhận được sự nguy hiểm của bức tượng thần. Nếu không phải đang trong giai đoạn nghỉ ngơi, có thể đánh bại được nó hay không vẫn là một vấn đề.
Trò chơi đặc biệt nhấn mạnh rằng chỉ có 【cái đó】 mới có cơ hội phá hủy tượng thần trong giai đoạn nghỉ ngơi; ngoài ra, có lẽ ngay cả đốt, đập, hay đâm thủng cũng không thể gây tổn hại đến nó.
Mẹ Chu kéo bức tượng từ dưới giường ra như đang kéo một xác chết, ngón tay bà vuốt ve bề mặt trơn nhẵn của nó.
“Bên trong chứa rất nhiều thứ tốt.”
Nghe bà nói như vậy, Chu Kỳ An bỗng có cảm giác rằng bụng của bức tượng giống như cái tổ, không biết có bao nhiêu thứ bẩn thỉu đang nở ra bên trong.
Mẹ Chu đột nhiên áp tai vào nghe, rồi cười một cách quái dị.
“Chờ xem đi.”
Trước mặt Chu Kỳ An, bà cõng bức tượng trên lưng rồi rời đi.
Vì chênh lệch về sức mạnh, Chu Kỳ An không dám ngăn cản.
Trong thế giới thực, mẹ Chu Kỳ An phần lớn thời gian vẫn bình thường, nhưng trong phó bản này, mỗi hành động của bà đều không khác gì một con quái vật.
Việc mẹ Chu rời đi không đánh thức ai cả, hơn nữa Chu Kỳ An biết thời gian để mình thở cũng không còn nhiều, có lẽ chẳng bao lâu nữa bà sẽ quay lại với “con dâu mới” của mình.
Điều duy nhất mang lại chút an ủi là y đã hoàn thành nhiệm vụ thắp nhang thành công.
Chu Kỳ An ngồi sụp xuống trước bàn, xoa xoa thái dương và nhìn vào bức tường.
Trên bảng thời gian biểu, mục thắp nhang cuối cùng cũng đã xuất hiện một dấu √ nhỏ.
【Bảng thời gian biểu đúng có thể đảm bảo sức khỏe của bạn.】
【Chúc mừng bạn nhận được Đại Bảo Kiện Hoàn*1.】
【Đại Bảo Kiện Hoàn: Dùng để hồi máu nhanh chóng, tăng tốc độ lành vết thương lên 300%.】
Một viên thuốc màu đen nhỏ xuất hiện trong balo dưới bảng giao diện.
Cùng lúc đó, thời gian biểu hóa thành tro và biến mất.
“Tức là không cần phải tuân theo lịch trình trên đó nữa à?”
Chu Kỳ An đang tự lẩm bẩm, thì bỗng có một cơn gió lạnh thổi vào từ bên ngoài, kèm theo đó là tiếng hét khiến da đầu tê dại từ phía hồ xa xa.
Y bước tới bên cửa sổ, nhận ra tiếng hét đó là của ông chủ Vương, thầm nghĩ người này có lẽ sẽ không sống được.
Chu Kỳ An không ra hồ xem náo nhiệt ngay, ai mà biết liệu nơi đó có nguy hiểm hay không. Mãi đến khi gần đến giờ ăn trưa, y mới từ từ xuống lầu, phát hiện những người tới bên hồ vẫn chưa quay lại.
Chàng sinh viên lo lắng: “Chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi sao?”
Chu Kỳ An tỏ ra bất mãn. Lòng tốt này đặt ở ngoài thế giới thực thì không phải là điều xấu, nhưng trong trò chơi, chỉ cần lơ đễnh một chút thôi cũng có thể hại người hại mình.
Y nhớ lại chuyện Hàn Lệ đặc biệt nhắc đến việc Tư tiên sinh đối xử tốt với chàng sinh viên.
Con thỏ đó cũng không phải loại tốt lành gì, chắc chắn là nhìn thấy lợi ích trên người cậu ta.
Lợi ích gì mới được?
Lòng tốt chăng?
Nghĩ đi nghĩ lại, điểm đặc biệt duy nhất ở chàng sinh viên có lẽ là tấm lòng thiện lương. Trong ba người mới tham gia, chỉ có cậu ta không chọn hy sinh bạn bè và người thân.
Chu Kỳ An nhíu mày, có lẽ lòng tốt có tác dụng trong phó bản này.
Đang suy nghĩ, Trần Giam và Hàn Thiên Sinh trở về. Dù đã dự đoán từ trước, Chu Kỳ An vẫn hỏi: “Ông chủ Vương đâu?”
Hàn Thiên Sinh bảo Chu Kỳ An nhìn ra sau.
Chu Kỳ An mới nhận ra Trần Giam đang kéo theo một thứ gì đó, là một túi vải da rắn, máu đang không ngừng chảy ra từ các khe túi.
Đường kéo dài khiến đáy túi bị rách, một đoạn ruột nhỏ rơi ra.
“Oẹ——”
Chàng sinh viên không chịu nổi mà nôn ra.
Trần Giam chẳng buồn quan tâm: “Vừa xuống nước, Vương Mộc đã bị cá trong hồ đuổi giết.”
Bình thường là người bắt cá, bây giờ đổi vị trí liền khiến người ta nghe mà thấy khó chịu.
Thông báo hệ thống tiếp theo lại lập tức mang đến sự “thỏa mãn”:
【Một người thừa kế đã chết, vật hiếm trở nên quý giá, độ thân thiện của Tuân phú ông với toàn bộ người chơi tăng 10.】
【Xin lưu ý, khi độ thân thiện của Tuân phú ông đạt đến mức trung bình (60), người chơi sẽ chính thức được liệt vào danh sách thừa kế tài sản.】
“Xếp hạng độ thân thiện hiện tại——”
【Hạng nhất: Con trai giả (45)
Hạng nhì: Vợ giả (42)
Hạng ba: Anh rể giả (25)
Hạng tư: Một anh rể giả khác (12)
Hạng năm: Người thân giả không quan trọng (10)】
Một người nào đó lẩm bẩm: “Điều này thật là…”
Hoàn thành một nhiệm vụ phụ, độ thân thiện có thể tăng khoảng mười lăm điểm; nhưng điều này không phải lúc nào cũng đúng, phần thưởng có thể không phải là độ thân thiện mà là thứ khác. Nhưng khi một người chơi chết đi lại dễ dàng nhận được mười điểm độ thân thiện.
Cái này thật quá hấp dẫn!
Sau thông báo, bầu không khí giữa mọi người vô hình trung trở nên căng thẳng hơn.
Thông báo hệ thống tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:
【Những người thừa kế còn lại hãy cố gắng hơn nữa, tiến gần đến vị trí người thừa kế chính, và cuối cùng trở thành người thừa kế tài sản thực sự.】
Trần Giam sáng nay vì thành tích đánh cá tốt nên nhận được một chút độ thân thiện, nhìn vào tình trạng của Hàn Thiên Sinh và chàng sinh viên, có thể chắc chắn rằng những người ngoài rìa không có nhiệm vụ.
Không có nhiệm vụ không có nghĩa là an toàn tuyệt đối, nhưng có thể xem như đang chờ chết. Dù trước đây có nhiều suy đoán, nhưng khi trò chơi thực sự bắt đầu, nó vẫn phá vỡ sự may mắn cuối cùng.
Giờ đây, ngay cả chàng sinh viên cũng không khỏi bắt đầu suy nghĩ về cách trở thành người thừa kế chính.
Tuân Nhị từ trong bếp bước ra, những vết sẹo nhỏ dày đặc kéo dài đến cánh tay nhỏ gầy, ống tay áo xắn cao, cơ bắp rất săn chắc; tuy sở hữu một cơ thể cường tráng nhưng gương mặt anh lại không có chút sức sống nào.
Khi đôi mắt anh trở lại bình thường, đáy mắt chỉ toàn là một màu đen u ám tối tăm.
Anh nhìn thấy xác chết nát bấy cũng không phản ứng gì, nhẹ giọng hỏi: “Anh ta chết đuối sao?”
Mọi người đều im lặng. Có ai chết đuối mà bị cắt ra thành năm mảnh không?
Trần Giam gắng sức vớt xác của ông chủ Vương lão lên không phải xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, mà là do hắn ta đã nhìn thấy vài con cá lớn có mặt giống người ở dưới đáy hồ.
Ông chủ Vương xuống nước là do Trần Giam xúi giục. Hắn ta hứa sẽ dùng đạo cụ để đuổi cá đi, với điều kiện là khi trở về thế giới thực, ông chủ Vương phải chuyển toàn bộ tài sản cho hắn.
Ông chủ Vương tin tưởng, không nghĩ rằng Trần Giam chỉ lợi dụng anh để đánh lạc hướng cá rồi tự mình đi khám phá đáy hồ.
Vì là thủ phạm chính, Trần Giam không khỏi lo lắng rằng nếu để xác chết chìm dưới đáy hồ thì liệu nó có khả năng thi biến đến trả thù mình không.
Dù sao, trong phó bản này, mọi thứ đều có thể xảy ra.
Ai cũng nói dối không chớp mắt, gật đầu qua loa, tỏ vẻ đúng là chết đuối.
Trần Giam còn nói dối không chớp mắt: “Rong biển trong hồ đã cắt nát anh ta.”
Tuân Nhị thở dài: “Tiếc thật, ăn trước đi, ăn xong rồi xử lý sau.”
Anh nhìn quanh và hỏi: “Dì Tô đâu?”
Hàn Thiên Sinh nói: “Bà ấy đi hái thuốc, chắc sẽ sớm về thôi.”
Vừa nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đã đến.
Hàn Lệ trở về với mười con chim quái, việc bắt chim quái không khó, chàng sinh viên cũng suýt bắt được một con, nhưng bắt được mười con chim cùng lúc thì không dễ dàng.
Trần Giam: “Đây là thuốc mà cô hái?”
Tuân Nhị đã thay lời bằng hành động, mỉm cười bước tới nhận: “Bố nuôi tôi mỗi ngày đều uống súp nấu từ nội tạng chim.”
Chim quái ăn cá piranha nên nội tạng của chúng có mùi rất thối, mọi người đều phải cố gắng kìm nén ghê tởm để không lộ ra ngoài.
Xác của ông chủ Vương bị bỏ ở phòng khách, bữa trưa vẫn là cá và tôm. Trong suốt bữa ăn, Tuân phú ông vẫn luôn nghĩ về tượng thần: “Vẫn chưa tìm lại được sao?”
Tuân Nhị lắc đầu, Tuân phú ông đập đũa xuống bàn: “Vô dụng, vô dụng!”
“Tìm lại, nhất định phải tìm lại…”
Lão cứ thất thần suốt bữa ăn, lúc thì giận dữ, lúc thì lo lắng, thậm chí còn không hỏi về cái xác thêm một lần nào.
Tuân Nhị luôn bị đối xử như một cái túi cát để xả giận; anh bình tĩnh đứng dậy, đưa cho Tuân phú ông một đôi đũa khác.
Bữa trưa đầy căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc, Tuân Nhị đi rửa chén.
Chàng sinh viên ôm bụng, có chút khó chịu, những người khác cũng không khá hơn là bao.
Hàn Lệ nói: “Khi làm nhiệm vụ hái thuốc, tôi đã tìm qua, không có trái cây nào có thể ăn được.”
Thời hạn nhiệm vụ là không rõ, nhưng rõ ràng là trong mỗi bữa ăn đều chứa một lượng nhỏ độc tố, thời gian càng lâu, cơ thể càng khó chịu.
Trần Giam đi xử lý xác chết, những người khác đều muốn biết hắn ta đã thu được thông tin gì từ hồ nên đề nghị giúp đỡ.
Trần Giam cũng không từ chối, tìm một vài cái xẻng từ hầm rượu, chia cho mỗi người một cái, nói:
“Trong hầm rượu có vài chiếc máy được phủ vải trắng, không biết dùng để làm gì. Nếu có thời gian, mấy người có thể cắm điện nghiên cứu.”
Không có nhiệm vụ, mọi người đều không hứng thú khám phá phó bản mới lắm, gật đầu qua loa ngoài mặt.
Trần Giam chia xẻng xong lại bắt đầu chia xác: “Lấy biệt thự làm trung tâm, chôn ở bốn vị trí đông, nam, tây, bắc, càng xa biệt thự càng tốt.”
Chàng sinh viên nghe xong, mồ hôi lạnh đổ như mưa: “Có quy tắc nào không?”
Trần Giam lạnh lùng nói: “Chôn càng xa, khả năng thi biến càng nhỏ.”
“Chúng ta có thể cùng nhau chôn từng nơi một.” Chàng sinh viên cảm thấy chia nhóm vẫn quá nguy hiểm: “Phim kinh dị không phải đều thế này sao? Đi riêng lẻ thường chết nhanh hơn.”
Chu Kỳ An: “Cảm thấy chết nhanh hơn là đúng rồi.”
Chàng sinh viên: “…”
Rất không may, cái gì đến rồi cũng sẽ đến, chàng sinh viên và Chu Kỳ An bị phân vào cùng một nhóm, thực ra cậu muốn được ghép nhóm với Hàn Lệ hơn, dù sao buổi sáng cô cũng đã cứu cậu một mạng.
Chu Kỳ An: “Tôi sẽ đi về phía tây.”
Thấy y bình thản nhấc túi đựng đầu và ruột lên, chàng sinh viên càng sợ hãi hơn.
Ở cửa, Tư tiên sinh nhắm mắt lại nói: “Trong phó bản này, trung bình mỗi ngày sẽ có một người chết, cậu đoán người tiếp theo sẽ là ai?”
Chu Kỳ An: “Đừng lo, người hại người sống lâu mà.”
Sau khi ra khỏi nhà, y đi thẳng theo một hướng, càng lúc càng xa. Những cành cây dày đặc trên đầu che khuất mặt trời khiến khu rừng không có ánh sáng trở nên đáng sợ, như thể sẽ một con quái vật nhảy bổ ra bất kỳ lúc nào.
Chàng sinh viên: “Chôn ở đây đi.”
Tuy nhiên, Chu Kỳ An vẫn tiếp tục bước đi. Chàng sinh viên định gọi lại thì đột nhiên nhìn thấy ở phía trước, nơi Chu Kỳ An đang đi tới, có một gò đất nhô lên.
Chàng sinh viên: “Có một ngôi mộ ở đó kìa!”
Chu Kỳ An đã sớm nhìn thấy nó. Biệt thự nằm ở phía đông, càng đi về phía tây thì càng xa, vì vậy nên y mới cố ý chọn hướng này để tránh rắc rối. Nhưng dường như số phận lại không cho phép y né chuyện gì.
Dù chạy đến đây, Chu Kỳ An vẫn phát hiện ra cái gì đó.
Hai người chậm rãi tiến đến gần gò đất, xung quanh ngôi mộ có nhiều lá rụng. Khi gió thổi qua, lá cây xào xạc. Những con chim quái dị trong rừng bay qua bầu trời, cả hai người đều giật mình, cơ thể run lên. Chu Kỳ An dũng cảm hơn, y tiện tay lau những vết bẩn trên tấm bia đã bị bụi phủ kín. Bốn chữ lớn hiện ra khiến chàng sinh viên hít một hơi lạnh: “Là… là…”
Mộ của Tuân Nhị.
Bia mộ này dường như đã có từ nhiều năm trước, phía dưới còn có nhện bò qua những đống lá khô.
“Nếu Tuân Nhị đã chết, vậy thứ đang ở cùng chúng ta là gì?” Chàng sinh viên mắt mở to, run rẩy hỏi.
Câu hỏi của cậu không được trả lời, bỗng cậu nghe thấy tiếng xẻng sột soạt, quay đầu lại thì thấy Chu Kỳ An đang đào đất.
“Anh làm gì vậy?” Cậu hoảng sợ.
Chu Kỳ An: “Đào mộ chứ còn gì nữa. Chẳng lẽ cậu không muốn biết Tuân Nhị là người sống hay người chết sao?”
Chỉ có mở quan tài ra mới có kết luận chắc chắn. Nếu trong quan tài trống không, thì có thể là xác chết sống lại hoặc trò đùa ác ý; nếu bên trong có xác chết, thì mọi chuyện trở nên đơn giản hơn nhiều, Tuân Nhị mà bọn họ đang nhìn thấy là giả.
Quan tài được chôn khá nông, nhanh chóng lộ ra một góc gỗ. Viền xung quanh có dấu vết từng bị đinh đóng chặt, nhưng giờ chỉ còn lại vài lỗ đen ngòm.
“Nhanh lên, giúp một tay nào.” Chu Kỳ An nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị mở nắp quan tài, nhưng khi liếc mắt qua chàng sinh viên thì thấy mặt cậu trắng bệch như tờ giấy, y bực mình nói: “Cậu nhóc, đào cái mộ thôi mà cũng sợ à?”
Chàng sinh viên không cử động, một hồi lâu, cánh tay cứng ngắc giơ lên, chỉ vào phía sau Chu Kỳ An.
Chu Kỳ An đang nửa ngả người dựa vào tấm bia mộ của Tuân Nhị bỗng giật mình.
Không phải chứ?
Đừng nói là đằng sau có ai đó đột nhiên xuất hiện đấy nhé?
Chắc người đó không phải… không phải là Tuân Nhị đâu ha!
【Tác giả có lời muốn nói】
Chu Kỳ An vừa đào vừa hát: “Đến bên ngôi mộ nhỏ của bạn, xúc lên đống đất nhỏ trên mộ, mở nắp hộp sọ của bạn, để tôi xem bạn là ai.”
Chàng sinh viên không biết phải nói gì, sắp muốn khóc: “… Anh có muốn nhìn xem ai đang đứng sau lưng anh trước không?”