Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

hom-nay-van-chua-the-giang-buom-ra-khoi-1

Chương Sau

Chương 1: 【Phó Bản 1: Vị vong nhân】001 Ra khơi – Nơi ước mơ bắt đầu

Trong một căn nhà nhỏ bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, giọng nói không kiên nhẫn của một người phụ nữ cứ liên tục vang lên.

“Thím Vương đã giới thiệu cho con nhiều cô gái tốt như thế, sao con lại chẳng ưng ý ai vậy hả?”

Người phụ nữ đang nói chuyện nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Đừng nói là con định chạy theo trend không kết hôn đấy nhé?”

Dù không có gió, mái tóc uốn xoăn lơi của bà vẫn khẽ động, trông như những con rắn nhỏ đang trườn bò.

Chu Kỳ An không hiểu tại sao bản thân lại liên tưởng đến hình ảnh đáng sợ này khi nhìn về phía người đã sinh ra và nuôi dưỡng mình. Y miễn cưỡng nhếch miệng cười: “Sao có thể chứ?”

Mẹ Chu có chút không kiên nhẫn: “Thế rốt cuộc con muốn tìm người như nào?”

Chu Kỳ An tự nhiên giơ tay ra: “Người vừa có thể vừa lên được phòng khách, vừa xuống được nhà bếp. Dù con về muộn đến đâu thì cô ấy cũng sẽ nấu ăn cho con, chịu thương chịu khó mà không than vãn, đòi hỏi đền đáp gì… Cũng không bao giờ hỏi về mối quan hệ của con với người khác, dù đó có là quan hệ mập mờ đi chăng nữa.”

Lúc này, điện thoại sáng lên hiện số của sếp, Chu Kỳ An ngay lập tức nghe máy với giọng lấy lòng: “Alo, sếp…”

“Khách hàng nói vẫn thích bản kế hoạch đầu tiên hơn. Không ấy để cho chắc cú thì cuối tuần này cậu làm thêm một bản nữa đi, rồi đến thứ hai gửi luôn cả thể, như thế mới thể hiện được tối đa lòng thành của chúng ta, bên phía đối tác cũng sẽ không còn gì để phàn nàn nữa…”

Chu Kỳ An liên tục đồng ý, và sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với ông chủ, y tiếp tục nói với mẹ: “Đấy, nói chung là nếu mẹ tìm được người đáp ứng được tất cả điều kiện trên thì con sẽ kết hôn ngay và luôn cho mẹ xem.”

Nói xong, y không để ý đến sự im lặng của mẹ nữa mà quay người trở về phòng.

Vừa bước vào phòng, Chu Kỳ An liền thở phào nhẹ nhõm.

Một cô gái bình thường sau khi nghe mấy yêu cầu đó xong mà không tự đập đầu mình mới là lạ, sao còn muốn đến xem mắt chứ?

Phát ngôn nghe chẳng khác nào một tên tra nam như này hẳn sẽ giúp mình được yên tĩnh một thời gian.

Chu Kỳ An thực sự là người theo chủ nghĩa không kết hôn, mẹ y cũng cảm nhận được điều này từ trước, nhưng cả hai đều ngầm tránh nhắc đến vấn đề này.

Nhưng kể từ sau trận sương mù ba năm trước, tất cả mọi thứ đã thay đổi. Những hy vọng nhỏ bé ban đầu bị phóng đại thành chấp niệm vô tận. Nếu chống lại những chấp niệm đó…

Chu Kỳ An không kìm được mà rùng mình, cố gắng không để những ký ức đó hiện lên trong đầu.

May mắn là theo quan sát của y, chỉ có số ít người như vậy, còn phần lớn người dân vẫn bình thường.

Đêm đó, Chu Kỳ An đành nai lưng ra làm thêm giờ để hoàn thành kế hoạch. Và khoảng một giờ sáng, tiếng gõ cửa vang lên.

Mẹ Chu cầm một cốc sữa nóng, mỉm cười bước vào: “Tăng ca vất vả rồi.”

Chu Kỳ An vừa cầm cốc lên.

“Bạn đời lý tưởng của con, mẹ đã tìm được rồi.”

“Khụ khụ…” Chu Kỳ An suýt thì bị sặc, theo phản xạ nhìn đồng hồ. Còn chưa được năm tiếng trôi qua nữa, sao mà lẹ dữ vậy?

Mẹ Chu: “Ngủ sớm đi, ngày mai nhớ trích ra chút thời gian mà kết hôn đấy.”

Giọng điệu bình thản như thể sếp nói phải tăng ca vào cuối tuần vậy.

Chu Kỳ An vừa định mở miệng, mẹ y đã nhẹ nhàng cắt ngang: “Đối phương không có ý kiến gì, trước tiên tổ chức tiệc cưới, mẹ sẽ thu lại tiền mừng đã bỏ ra trong những năm qua.”

“Hôn nhân không phải trò đùa…”

Lúc này, một người khác bước vào trong phòng, là thím Vương, bạn thân của mẹ Chu. Bà ấy sống ở tầng dưới, thường đến trò chuyện với mẹ y đến tận khuya.

Thím Vương nhìn Chu Kỳ An, nói đầy ẩn ý: “Kỳ An à, con mau kết hôn đi, như thế thì nguyện vọng lớn nhất của mẹ con cũng sẽ được hoàn thành.”

Chu Kỳ An lập tức hiểu ý dì Vương.

Một khi kết hôn, chấp niệm trong lòng mẹ y được toại nguyện, đến lúc đó, phải chăng bà ấy sẽ bình thường trở lại?

Dù sao cũng không phải đăng ký kết hôn thật, nên y sẽ nói chuyện với cô gái đó trước để xem xem liệu y có thể thuê cô ấy hợp tác diễn trong buổi lễ hay không.

Nghĩ vậy, Chu Kỳ An đồng ý với đám cưới vô lý này.

Trước khi chìm vào ngủ, y không thể không tự hỏi, rốt cuộc là cô gái nào không nghĩ kỹ, sau khi nghe những yêu cầu của y mà vẫn đồng ý kết hôn?

·

Chú rể được thông báo kết hôn giữa đêm hôm khuya khoắt, tất cả khách mời thì được nhận được thiệp mời điện tử vào khoảng hai giờ sáng, cô dâu… Chu Kỳ An thậm chí còn chưa gặp được cô dâu khi y tới khách sạn sáng hôm sau.

Gọi là khách sạn cho sang miệng thôi chứ thực ra cũng chỉ là một nhà hàng lớn, dù về trang trí hay cơ sở vật chất đều không thể đạt được quy mô như một khách sạn thông thường.

“Còn có đám cưới nào vội vàng hơn thế này không?”

Trong căn phòng nhỏ cũ kỹ, Chu Kỳ An mặc một bộ lễ phục màu tối phẳng phiu, lẩm nhẩm với chính mình.

Trong gương phản chiếu một khuôn mặt có chút bất đắc dĩ.

Người thanh niên trong gương có hai hàng lông mày như núi xa và mái tóc dài bạc xanh. Màu tóc này ở trên người bình thường thì trông khá kỳ quái, nhưng y lại có làn da trắng đến nhợt nhạt, vóc dáng cao gầy, nên rất phù hợp.

Điểm đặc biệt cuối cùng là đôi mắt của y. Nhìn kỹ hơn, trong con ngươi dường như có lớp băng mỏng kết lại, tạo nên một vẻ lạnh lùng xa cách tách biệt với trần tục.

“Kỳ An, nhanh lên, lễ cưới sắp bắt đầu rồi.” Tiếng giục giã vang lên từ ngoài cửa.

Chu Kỳ An thở dài, buộc tóc lại bằng dây chun rồi dùng tóc giả để che đi suối tóc bạc xanh kỳ lạ, cuối cùng là đeo chiếc kính có hai tròng dày cộm lên.

Bộ tóc giả này có phần mái rất dài, che đi gần nửa cặp lông mày, hàng mi dày rậm lúc nào cũng cụp xuống như một thói quen khiến y trông thiếu sức sống vô cùng.

Thanh niên yêu dị ngay lập tức biến thành nhân viên công sở khiêm nhường.

Chu Kỳ An thử nhếch môi, nhìn vào gương cười một cách vô hại.

Sau đợt sương mù dày đặc ba năm trước, y không phải hoàn toàn không khác trước, ví dụ như tóc thường xuyên mọc dài và thay đổi màu sắc. Chu Kỳ An đã từng ngụy trang để đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, nhưng báo cáo đã cho thấy các chỉ số đều bình thường, cuối cùng chỉ có thể kết luận là do biến đổi khí hậu.

“Mẹ.” Chu Kỳ An mở cửa, nở một nụ cười tiêu chuẩn hỏi: “Không phải là hơi sớm sao?”

Ai lại kết hôn vào 7 giờ sáng chứ? Không thể chờ đợi cái gì chứ, là nhanh như chớp cmnr.

“Mẹ đã tìm người tính toán kỹ rồi, người ta bảo giờ này là tốt nhất.”

Khóe miệng Chu Kỳ An co giật.

Nghĩ tích cực một chút, kết hôn cũng không phải là không có ích gì, ít nhất thì y có thể nghỉ phép cưới. Chỉ có trời mới biết là y đã ba năm không được nghỉ phép.

Y còn đặc biệt gửi thiệp mời điện tử cho sếp, bày tỏ rằng đối phương bận rộn quá thì không nhất thiết là phải có mặt, khéo léo ám chỉ rằng người không cần đến, chỉ cần tiền mừng và kỳ nghỉ là được.

“Cô dâu đã trang điểm xong chưa?” Chu Kỳ An hỏi.

Mẹ Chu trước đó đã nói cô dâu hơi sợ người lạ, không cần y đi đón dâu.

“Tất nhiên rồi.” Mẹ Chu nói: “Mẹ tự tay trang điểm giúp mà.”

Bà dẫn Chu Kỳ An đi xuống.

Ba phút sau, Chu Kỳ An đứng trong phòng tiệc, phía trước là cột trụ của khách sạn đã bị bong lớp sơn, lộ ra lớp vôi trắng xám, một số nhân viên phục vụ uể oải sắp xếp bàn ghế. Không xa cột trụ, dì Vương đang ngồi trước một cái bàn nhỏ, phụ trách ghi chép và nhận tiền mừng.

Còn một tiếng nữa lễ cưới mới bắt đầu, bây giờ hầu như không có khách mời nào đến, chỉ có một đồng nghiệp vừa tan ca đêm từ công ty đến chúc mừng y với đôi mắt thâm quầng.

“Chúc mừng đám cưới nhé, thế cô dâu đâu rồi?” Đồng nghiệp nhìn quanh.

Hỏi hay lắm bro.

Chu Kỳ An cũng muốn biết, nên y cũng đưa ánh mắt đầy thắc mắc về phía mẹ.

Mẹ Chu: “Ở trên bàn.”

Hiện tại trên bàn chỉ có một ít thịt khô và vài món ăn vặt, cả hai bỗng rùng mình, đồng nghiệp thì bị dọa đến tỉnh ngủ.

Mẹ Chu chỉ vào bàn tròn phía trước.

Tất cả ghế trong lễ cưới đều được thắt nơ trắng, nên lúc đầu thấy thứ gì đó bị buộc bằng vải trắng, Chu Kỳ An cũng không nghĩ nhiều. Lúc này khi nhìn kỹ lại, cậu thấy một cái nồi cơm điện mặc váy cưới đứng sừng sững ở hàng ghế đằng trước.

Hoàn toàn lạc quẻ, cực kỳ kỳ quặc.

Đồng nghiệp xịt keo. Ai lại đi đặt nồi cơm điện lên bàn cưới bao giờ?

Mặt Chu Kỳ An biến sắc liên tục, dường như nghĩ đến điều gì đó, y cố gắng mở miệng: “Mẹ, đừng nói với con rằng…”

Mẹ Chu gật đầu: “Cô dâu.”

Sắc mặt Chu Kỳ An thay đổi nhẹ: “Mẹ đang đùa con đấy à?”

Mẹ Chu đột nhiên trở nên nghiêm túc, trả lời y bằng chính những lời mà y đã nói đêm qua: “Chuyện hôn nhân sao có thể đùa giỡn được.”

“Nhưng con không thể kết hôn với nồi cơm điện được!”

Mẹ Chu lạnh lùng nói: “Trên thế giới này không phải chỉ có mình con là người kết hôn với nồi cơm điện, con thậm chí còn không nằm trong top ba. Nhà mình phải trả nợ trong vòng 30 năm, cộng thêm những yêu cầu mà con đã đề ra, ngoài nó ra, còn ai có thể đáp ứng được nữa?”

Chu Kỳ An phản bác: “Nó là cái nồi, còn con là người.”

“Thì sao?”

“…”

Lý lẽ của mẹ mạnh mẽ đến mức đồng nghiệp cũng bị dọa chết khiếp, sợ hãi nuốt nước bọt.

Đôi mắt hiền từ của mẹ Chu bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo: “Chàng trai trẻ, đừng có mà nhìn cô dâu của người khác với ánh mắt thèm thuồng như thế.”

Đồng nghiệp: “Xin, xin lỗi.”

Sau khi mẹ Chu dặn dò vài câu, bà tiếp tục tiếp đón khách mời. Đồng nghiệp kéo tay áo Chu Kỳ An, phản ứng đầu tiên là: “Nếu sếp mà thấy cô dâu thì cậu tiêu đời.”

Nhìn có khác gì trò hề không cơ chứ, mà sếp thì lại phải xòe tiền ra cho trò hề này.

Hai tên nô lệ tư bản này lại lo lắng cho suy nghĩ của cấp trên trước tiên.

Chu Kỳ An nhìn cái nồi cơm điện được tô hai má hồng, mí mắt giật giật: “Chắc sếp không đến đâu.”

Đồng nghiệp: “… Nhưng tôi thấy bước chân của ổng đang liên tục tăng lên nè.”

(Mèo: Hình như đoạn này là ông đồng nghiệp theo dõi điện thoại thấy bước chân của sếp tăng lên, kiểu ứng dụng đếm bước chân hoặc ứng dụng như kiểu Zenly hay Jagat ý:))))

Điều đó có nghĩa là ông ta đang trên đường tới đây.

Sau nhiều năm làm trong ngành dịch vụ, đồng nghiệp chưa từng gặp ma, anh ta bình tĩnh đề nghị: “Không ấy cậu mang “cô dâu” đi trốn trước đi?”

“…” Dắt cô dâu chạy trốn khỏi chính đám cưới của mình, phải thông minh lắm mới nghĩ ra được ý tưởng này đấy.

Lúc này, một vài khách mời bắt đầu đến, và khi đưa tiền mừng, họ hỏi thím Vương về cô dâu.

“Sao bên ngoài không treo ảnh cưới vậy?”

“Thím Vương, đầu năm bà còn nói Tiểu An chưa có bạn gái mà?”

“Cô ấy phải đẹp đến mức nào mới khiến một đứa trẻ trầm tĩnh như thế vội vã kết hôn chứ.”

Vương thẩm chột dạ nói: “Đẹp thì không dám nói, nhưng nấu ăn rất ngon.”

“Ồ, vậy là tốt rồi! Bây giờ nhiều người trẻ không biết nấu ăn đâu.”

“…” Cuối cùng, Chu Kỳ An lặng lẽ đi đến bên nồi cơm điện: “Chúng ta chuồn thôi.”

Nếu tin này truyền ra ngoài, cùng lắm thì người ta sẽ đồn là y đã mất tích tại lễ cưới thôi, vẫn còn tốt hơn là ở ôm nồi cơm điện bước lên sân khấu rồi cúi người đeo nhẫn vào dây điện trước mặt mọi người.

Còn bệnh của mẹ, Chu Kỳ An nghĩ chắc không thể chữa khỏi rồi.

Không chỉ là mặc kệ giới tính nữa, bà ấy thậm chí còn vượt qua cả định nghĩa về giống loài. Với cái kiểu suy nghĩ hoang đường này, chắc chắn không phải chỉ cần y kết hôn là có thể chữa khỏi.

Khi Chu Kỳ An đang suy nghĩ cách trốn thoát cùng với nồi cơm điện mà không ai biết, một mùi tanh nhẹ từ ngoài cửa sổ bay vào, mùi tanh đặc trưng của chợ hải sản khiến y suýt thì nôn mửa ngay tại chỗ.

Khách sạn này quá bẩn rồi.

Đồng nghiệp bên cạnh đột nhiên đứng thẳng người, ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sương mù kìa.”

Chu Kỳ An cũng ngẩng đầu nhìn.

Đó không phải là sương mù bình thường. Không khí như thể bị trộn thêm một loại chất huỳnh quang đặc biệt khiến nó phát ra thứ ánh sáng không tự nhiên.

Vì mùi quá khó chịu nên nhân viên phục vụ nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

Tuy nhiên, tốc độ sương mù tràn vào lại nhanh hơn nhiều so với tốc độ đóng cửa của nhân viên.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ phòng tiệc đã trở nên mờ mịt.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không biết, ai lên bật đèn đi chứ?”

“Bật đèn thì có ích gì đâu?”

Ban đầu, Chu Kỳ An còn nghe thấy tiếng người hoảng loạn hỏi han về những gì đang xảy ra, nhưng sau đó những âm thanh này cũng biến mất một cách quỷ dị.

Trời đất trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Y giống như người mù trong đêm tối, mò mẫm đi về phía trước, và dần dần, y không thể chạm vào bàn ghế nữa. Sương mù gần như bao phủ toàn thân, càng đi càng có cảm giác mất trọng lượng.

Điều lố bịch hơn cả việc kết hôn với nồi cơm điện đã xảy ra,

Bị lạc ngay tại lễ cưới của chính mình.

Sau một khoảng thời gian không biết là bao lâu loạng choạng mò mẫm, cuối cùng, tình trạng mù mịt cũng cải thiện chút ít, sương mù dần tan. Y thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận gọi to: “Mẹ, thím Vương… Mọi người đâu rồi…”

“Mẹ——”

Chưa kịp gọi thêm tiếng “mẹ” thứ hai, một giọng nói đột nhiên vọng xuống từ trên cao:

“Mẹ ai? Ta là đàn ông mà.”

Một gương mặt thỏ khổng lồ xuất hiện trước mặt y.

Chu Kỳ An giật mình lùi lại, suýt ngã ngồi xuống đất. Y cắn đầu lưỡi để giữ tỉnh táo, nheo mắt cố nhìn xuyên qua lớp sương dày để quan sát sinh vật lạ bất thình lình chui ra từ hư không.

Không biết từ khi nào, một người đàn ông đầu thỏ mặc lễ phục, cao hơn hai mét đã đứng trước mặt y. Sau khi cúi xuống nhìn Chu Kỳ An vài giây, gã nhếch miệng cười: “Nhìn này, người chơi may mắn cuối cùng đã vào sân rồi.”

Lời vừa dứt, sương mù hoàn toàn tan biến.

Phản ứng đầu tiên của Chu Kỳ An – con thỏ kỳ quái trong 《Alice lạc vào xứ sở thần tiên》.

Nhưng thực tế rõ ràng không phải truyện cổ tích.

Ngoài người thỏ kỳ quái, không tính y, ở đây còn có năm người bình thường khác. Ba người trong số đó vẫn còn bình tĩnh, và hai người còn lại, một người đã ngồi bệt xuống đất, người kia thì phải kiềm chế để không run rẩy.

“Ồ, phản ứng không lớn lắm nhỉ. Người mới cuối cùng này là bị dọa đến choáng váng hay thực sự bình tĩnh vậy?”

Chu Kỳ An quay sang nhìn về hướng phát ra âm thanh, người lên tiếng là một trong ba người chơi có vẻ đã quen thuộc với tình hình. Mà theo như lúc nãy người thỏ nói, gã gọi là người chơi.

Người thỏ nhảy lên sân khấu, cúi người một cách trang nhã: “Lần này có ba người chơi mới và ba người chơi cũ.”

“Là một người dẫn dắt có tâm, ta sẽ giải thích sơ qua cho các người chơi mới về nội dung phó bản trước. Đầu tiên ta xin tự giới thiệu, các ngươi có thể gọi ta là Tư tiên sinh.”

“Đừng lo, tất cả các phó bản có ta tham gia đều rất vui nha!”

Gã mở rộng đôi tay gầy guộc như mì sợi một cách hài hước: “Vì ta luôn nỗ lực hết sức để tạo niềm vui cho mọi người mà.”

“Trong phó bản cũng có nhiều nhân viên như ta, nhưng mỗi người lại có sở thích khác nhau…”

“Đồng nghiệp của ta, có người thì thích niềm vui, có người lại đam mê nỗi buồn, và có kẻ… chỉ quan tâm đến vẻ đẹp của bạo lực… Bọn họ sẽ liên tục tăng độ khó của phó bản.”

Chu Kỳ An yên lặng lắng nghe và tổng kết được những điều sau từ giọng điệu khoa trương của Tư tiên sinh:

Thứ nhất, y đã bị chọn để tham gia một trò chơi.

Thứ hai, mỗi phó bản đều sẽ có một nhân viên phụ trách.

Chủ đề của các phó bản có thể được tóm tắt là bi, hỉ, giao, tăng*.

*悲 – Bi (Nỗi buồn), 喜 – Hỉ (Niềm vui), 交 – Giao (Giao nhau), 加 – Tăng (Thêm, Bổ sung))

“Các ngươi đã vào đây vào giờ Mão*, nên ta sẽ phụ trách.” (5h-7h sáng)

*Bên Trung Quốc thì Mão là con thỏ, còn ở Việt Nam là con mèo.

Chủ đề của phó bản phụ thuộc vào thời điểm người chơi bước vào.

Những người vào giờ Tý, Sửu, Dần sẽ tham gia các màn chơi thiên về yếu tố bi thương, trong khi giờ Mão, Thìn, Tỵ thì ngược lại; nếu vào giờ Ngọ, Mùi, Thân thì chủ đề sẽ là vừa bi vừa hỉ.

Chín giờ đầu thì không vấn đề, vì bi và hỉ vốn không cố định, nhưng nếu rơi vào giờ Dậu, Tuất, Hợi, thì xin chúc mừng, bạn đã bốc vào ô xui xẻo, độ khó của phó bản sẽ tăng thêm một cấp.

Mười hai giờ tương ứng với một ngày, đại diện cho trò chơi gọi tắt là “Thiên.”

Chu Kỳ An nhếch môi, đã bảo là cưới vào bảy giờ sáng là không ổn rồi mà!

Giờ lành đã điểm.

Cặp mắt đỏ ngầu của người thỏ quét qua ba người chơi mới: “Được chọn vào đây chứng tỏ các ngươi đều là người tư chất, và đó cũng là vinh hạnh của các ngươi.”

Nửa câu sau thì cần phải xem xét lại, nhưng nửa câu trước thì đúng.

Người bình thường tự dưng xuất hiện ở một nơi lạ lùng thế này, nếu gan nhỏ một chút có lẽ đã sợ đến mức hoảng loạn, nhưng ba người chơi mới ít nhất cũng tương đối bình tĩnh.

Tư tiên sinh mỉm cười nói: “Người mới đều sẽ được nhận một phần quà phúc lợi!”

Khi gã nói câu này, Chu Kỳ An tinh ý nhận thấy biểu cảm của những người chơi lâu năm lần lượt thay đổi, người cười mỉa mai, người thì hả hê, người thì lại đang chờ xem kịch vui.

Trong số đó có một cặp người chơi là anh em. Cô em đang buộc tóc, khẽ thì thầm: “Anh à, lần này có nhiều người mới như thế, tốt thật nha.”

Người chơi lâu năm đều hiểu cái gọi là “tốt” đó nghĩa là gì. Khi cần thiết, có thể đẩy người mới ra chắn đao.

Dùng người mới làm lá chắn, thử bao nhiêu lần cũng hiệu quả.

Tư tiên sinh lại cúi người, đôi tay dài ngoằng kéo ba người chơi mới lại gần nhau: “Lựa chọn tiếp theo sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc các ngươi nhận được bao nhiêu phúc lợi. Nhớ kỹ, có mất mới có được.”

Gã đổi giọng: “Nhân sinh có ba niềm vui lớn, gặp được cố nhân nơi đất khách quê người, đêm tân hôn, lúc bảng vàng đề tên… Gần đây các ngươi đều đang trải qua những chuyện hạnh phúc nhất trong đời.”

Gã nhìn người đàn ông trung niên, nói: “Nếu để anh vứt bỏ người bạn cũ…”

Sắc mặt người đàn ông trung niên thay đổi, Tư tiên sinh lại nhìn chàng sinh viên: “Để cậu hi sinh người thầy của mình…”

Chàng sinh viên siết chặt nắm tay.

Cuối cùng, Tư tiên sinh nhìn sang Chu Kỳ An: “Để cậu giết chết cô dâu mới…”

“Tôi đồng ý.”

Thậm chí chưa nghe hết câu hỏi, Chu Kỳ An đã trả lời ngay.

Tư tiên sinh sửng sốt, ngay cả đám người chơi lâu năm cũng quay sang nhìn.

Chỉ thấy Chu Kỳ An nghiêm túc như thể đang trao lời thề nguyện trước mặt mục sư. Không nhận được câu trả lời ngay lập tức, y lặp lại một lần nữa.

“Đừng nói là giết, chặt thành từng mảnh cũng được.”

Chàng sinh viên đại học và người đàn ông trung niên bên cạnh chưa từng gặp người nào điên như vậy, sốc đến mức không ngậm được miệng.

Chương Sau

Chú thích

    Bình luận
    TRUYỆN HOT
    Xem thêm