Thiên Quan Tứ Phúc

thien-quan-tu-phuc-quan-troi-ban-phuc-17

Chương trước Chương Sau

Quyển 1 – Chương 16: Áo đỏ hơn lá phong, da trắng như tuyết (4)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tạ Liên sửng sốt tại chỗ. Nhìn thiếu niên nọ thân hình mảnh khảnh nhưng lại giúp mình xách một bọc đồng nát lớn, còn xách thong thả ung dung như thế, khiến y liên tục nhủ thầm có lỗi quá có lỗi quá. Tam Lang bước vài bước đã đi ra ngoài, Tạ Liên đang định đuổi theo, sực nhớ ông cụ đánh xe còn nằm trên xe, y lập tức quay trở lại chạm tay cái nữa, đánh thức ông ta, căn dặn ông ta tuyệt đối đừng nói chuyện tối nay với ai. Dọc đường thấy bản lĩnh của y, ông cụ nghe một nào dám làm hai, gật đầu lia lịa rồi vội vàng kéo Lão Hoàng về nhà.

Trên xe đẩy chỉ còn thừa lại một cuộn chiếu, Tạ Liên vác nó trên lưng, đến khi quay đầu lại, Tam Lang đã dùng một tay xách bọc đồ ngổn ngang to đùng đó, khoan thai bước lên sườn núi.

Đến trước Bồ Tề quán xiêu vẹo xập xệ, Tam Lang vừa cúi đầu liền phì cười một tiếng, như thể trông thấy thứ gì thú vị lắm. Tạ Liên đến gần mới phát hiện, thứ mà Tam Lang đang nhìn chính là tấm bảng bản quán xập xệ nguy hiểm cầu quyên tiền kia, y ho khẽ một tiếng: “Đệ cũng thấy rồi, là như vậy đó. Cho nên lúc nãy ta mới nói, chắc đệ ở không quen đâu.”

Tam Lang nói: “Tốt lắm mà.”

Trước đây toàn là Tạ Liên nói “cũng thường thôi cũng thường thôi” với người khác, hôm nay thật sự là lần đầu tiên y nghe người khác nói như vậy với mình, cảm giác đúng là khó diễn tả. Cửa gỗ trước Bồ Tề quán đã mục nát từ lâu, Tạ Liên dỡ nó xuống thay bằng rèm, y bước lên vén rèm, nói: “Vào đi.” Tam Lang theo sau y, vào trong.

Đồ đạc bày biện trong gian nhà gỗ nhỏ này nhìn một cái là thấy hết, chỉ có một bàn thờ hình chữ nhật, hai chiếc ghế gỗ nhỏ, một cái đệm hương bồ nhỏ, một chiếc hòm công đức. Tạ Liên nhận bọc đồ mà Tam Lang xách trong tay, đặt ống xăm, lư hương và giấy bút mua về lên bàn thờ, châm một cây nến đỏ mà lúc lượm đồng nát người ta thuận tay nhét cho, gian nhà thoáng cái sáng lên. Tam Lang tiện tay cầm lấy ống xăm, lắc lắc rồi buông xuống, hỏi: “Vậy nên, có giường không?”

Tạ Liên xoay người, lặng lẽ đặt cuộn chiếu trên lưng xuống, đưa cho Tam Lang nhìn.

Tam Lang nhướn một bên lông mày, hỏi: “Chỉ có một tấm thôi à?”

Trên đường trở về từ trấn trên, Tạ Liên mới gặp phải thiếu niên này, tất nhiên không nghĩ rằng sớm nên mua thêm một tấm. Y nói: “Nếu đệ không ngại, tối nay chúng ta có thể chen chúc một tí.”

Tam Lang đáp: “Cũng được.”

Tạ Liên lấy chổi quét sàn lần nữa, Tam Lang nhìn quanh quán một vòng, nói: “Ca ca, trong quán của huynh, có phải thiếu chút đồ không?”

Tạ Liên quét sàn xong, đang ngồi xổm dưới đất trải chiếu ra, nghe vậy bèn vừa trải vừa nói: “Ta nghĩ, ngoại trừ tín đồ, hẳn là không thiếu gì cả.”

Tam Lang cũng ngồi xổm xuống, một tay chống cằm, hỏi: “Tượng thần đâu?”

Được hắn nhắc nhở, bấy giờ Tạ Liên mới sực nhớ, mình thế mà lại quên thứ quan trọng nhất — Tượng thần!

Quán không có tượng thần thì còn là quán gì nữa? Tuy rằng bản tôn Tạ Liên ở đây, nhưng đâu thể bảo y tự ngồi lên bàn thờ mỗi ngày.

Suy tư chốc lát, Tạ Liên đã tìm được cách giải quyết, nói: “Mới nãy có mua giấy bút, ngày mai ta vẽ một bức chân dung treo lên vậy.”

Tự mình vẽ chân dung cho mình treo trong quán của mình, nếu việc này truyền lên thiên giới, đoán chừng sẽ lại bị cười vào mặt mười năm. Nhưng mà điêu khắc một pho tượng thần vừa tốn tiền vừa tốn thời gian, so ra, Tạ Liên thà chọn bị cười vào mặt mười năm. Ai ngờ, Tam Lang nói: “Vẽ tranh? Ta biết nè, cần giúp không?”

Tạ Liên sửng sốt, cười nói: “Vậy cảm ơn đệ trước, nhưng ta sợ đệ không biết vẽ tranh Thái tử Tiên Lạc đâu.” Suy cho cùng, tranh chân dung của y đã gần như bị đốt sạch vào tám trăm năm trước, mà bất luận bây giờ may mắn còn lại bao nhiêu, chỉ sợ chẳng có mấy ai từng xem qua. Tam Lang lại nói: “Dĩ nhiên ta biết rồi. Khi nãy chúng ta ở trên xe, không phải đang nói đến vị Thái tử điện hạ đó sao?”

Tạ Liên nhớ lại, đúng là thế thật, khi nãy trên đường đi, y nói “chắc đệ không biết đâu”, mà Tam Lang lại không trả lời. Bây giờ nghe hắn nói vậy, Tạ Liên không khỏi lấy làm lạ. Trải chiếu xong, y đứng thẳng dậy, hỏi: “Chẳng lẽ Tam Lang đệ thật sự biết y?”

Tam Lang ngồi trên chiếu, đáp: “Biết chứ.”

Nét mặt và giọng điệu khi nói chuyện của thiếu niên này trông hết sức thú vị. Hắn thường xuyên mỉm cười, quả thật khó mà phân rõ, rốt cuộc nụ cười của hắn là thật lòng thật dạ, hay đang mỉa mai đối phương không đáng nhắc tới. Sau cả chặng đường nghe Tam Lang kể chuyện trên trời dưới đất, Tạ Liên vẫn có chút hứng thú với đánh giá của đối phương, y ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Vậy, đối với vị Thái tử Tiên Lạc này, Tam Lang đệ có quan điểm thế nào?”

Hai người ngồi đối diện dưới đèn, nến đỏ bập bùng ánh lửa. Tam Lang đưa lưng về phía ánh nến, đôi mắt đen láy chìm trong bóng mờ, không thấy rõ sắc mặt.

Lát sau, hắn nói: “Ta cảm thấy, chắc chắn Quân Ngô ghét y lắm.”

Không ngờ lại nhận được câu trả lời này, Tạ Liên sửng sốt, hỏi: “Tại sao đệ lại cho là thế?”

Tam Lang nói: “Bằng không tại sao lại đày y xuống tận hai lần?”

Nghe vậy, Tạ Liên mỉm cười, nghĩ thầm: “Quả là cách nghĩ của trẻ con.”

Y cúi đầu, vừa chậm rãi cởi đai áo vừa nói: “Việc này không liên quan đến ghét hay không ghét. Trên đời có rất nhiều chuyện không thể đơn giản dùng ghét và thích để giảng giải.”

Tam Lang nói: “Ồ.”

Tạ Liên xoay người, tháo giày trắng, nói tiếp: “Huống chi đã làm sai thì phải nhận trừng phạt, hai lần đó Đế Quân chỉ làm tròn bổn phận mà thôi.”

Tam Lang từ chối cho ý kiến: “Chắc thế.”

Bên này Tạ Liên cởi áo ngoài ra, gấp gọn gàng chuẩn bị đặt lên bàn thờ, còn định nói thêm đôi câu, nhưng vừa ngoảnh đầu chỉ thấy ánh mắt của Tam Lang đang dừng trên chân mình.

Ánh mắt ấy kỳ dị khó tả, nói là lạnh buốt, nhưng lại cảm thấy nóng hổi đâm người; nói là nóng cháy, thì lại loáng thoáng để lộ ý lạnh. Tạ Liên cúi đầu nhìn, trong lòng đã tỏ tường. Thứ mà thiếu niên này nhìn, chính là gông nguyền rủa màu đen trên mắt cá chân phải của y.

Suy tư chốc lát, Tạ Liên đã tìm được cách giải quyết, nói: “Mới nãy có mua giấy bút, ngày mai ta vẽ một bức chân dung treo lên vậy.”

Tự mình vẽ chân dung cho mình treo trong quán của mình, nếu việc này truyền lên thiên giới, đoán chừng sẽ lại bị cười vào mặt mười năm. Nhưng mà điêu khắc một pho tượng thần vừa tốn tiền vừa tốn thời gian, so ra, Tạ Liên thà chọn bị cười vào mặt mười năm. Ai ngờ, Tam Lang nói: “Vẽ tranh? Ta biết nè, cần giúp không?”

Tạ Liên sửng sốt, cười nói: “Vậy cảm ơn đệ trước, nhưng ta sợ đệ không biết vẽ tranh Thái tử Tiên Lạc đâu.” Suy cho cùng, tranh chân dung của y đã gần như bị đốt sạch vào tám trăm năm trước, mà bất luận bây giờ may mắn còn lại bao nhiêu, chỉ sợ chẳng có mấy ai từng xem qua. Tam Lang lại nói: “Dĩ nhiên ta biết rồi. Khi nãy chúng ta ở trên xe, không phải đang nói đến vị Thái tử điện hạ đó sao?”

Tạ Liên nhớ lại, đúng là thế thật, khi nãy trên đường đi, y nói “chắc đệ không biết đâu”, mà Tam Lang lại không trả lời. Bây giờ nghe hắn nói vậy, Tạ Liên không khỏi lấy làm lạ. Trải chiếu xong, y đứng thẳng dậy, hỏi: “Chẳng lẽ Tam Lang đệ thật sự biết y?”

Tam Lang ngồi trên chiếu, đáp: “Biết chứ.”

Nét mặt và giọng điệu khi nói chuyện của thiếu niên này trông hết sức thú vị. Hắn thường xuyên mỉm cười, quả thật khó mà phân rõ, rốt cuộc nụ cười của hắn là thật lòng thật dạ, hay đang mỉa mai đối phương không đáng nhắc tới. Sau cả chặng đường nghe Tam Lang kể chuyện trên trời dưới đất, Tạ Liên vẫn có chút hứng thú với đánh giá của đối phương, y ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Vậy, đối với vị Thái tử Tiên Lạc này, Tam Lang đệ có quan điểm thế nào?”

Hai người ngồi đối diện dưới đèn, nến đỏ bập bùng ánh lửa. Tam Lang đưa lưng về phía ánh nến, đôi mắt đen láy chìm trong bóng mờ, không thấy rõ sắc mặt.

Lát sau, hắn nói: “Ta cảm thấy, chắc chắn Quân Ngô ghét y lắm.”

Không ngờ lại nhận được câu trả lời này, Tạ Liên sửng sốt, hỏi: “Tại sao đệ lại cho là thế?”

Tam Lang nói: “Bằng không tại sao lại đày y xuống tận hai lần?”

Nghe vậy, Tạ Liên mỉm cười, nghĩ thầm: “Quả là cách nghĩ của trẻ con.”

Y cúi đầu, vừa chậm rãi cởi đai áo vừa nói: “Việc này không liên quan đến ghét hay không ghét. Trên đời có rất nhiều chuyện không thể đơn giản dùng ghét và thích để giảng giải.”

Tam Lang nói: “Ồ.”

Tạ Liên xoay người, tháo giày trắng, nói tiếp: “Huống chi đã làm sai thì phải nhận trừng phạt, hai lần đó Đế Quân chỉ làm tròn bổn phận mà thôi.”

Tam Lang từ chối cho ý kiến: “Chắc thế.”

Bên này Tạ Liên cởi áo ngoài ra, gấp gọn gàng chuẩn bị đặt lên bàn thờ, còn định nói thêm đôi câu, nhưng vừa ngoảnh đầu chỉ thấy ánh mắt của Tam Lang đang dừng trên chân mình.

Ánh mắt ấy kỳ dị khó tả, nói là lạnh buốt, nhưng lại cảm thấy nóng hổi đâm người; nói là nóng cháy, thì lại loáng thoáng để lộ ý lạnh. Tạ Liên cúi đầu nhìn, trong lòng đã tỏ tường. Thứ mà thiếu niên này nhìn, chính là gông nguyền rủa màu đen trên mắt cá chân phải của y.

Gông nguyền rủa thứ nhất quấn quanh cần cổ, gông nguyền rủa thứ hai thì buộc chặt cổ chân. Hai gông nguyền rủa này, cái nào cũng xích chỗ không phù hợp mà còn không thể che. Trước đây nếu người ngoài hỏi, Tạ Liên thường sẽ đáp bậy đây là đồ cần dùng cho luyện công, nhưng nếu anh bạn Tam Lang này hỏi, sợ rằng không dễ qua mặt như thế.

Tuy nhiên, Tam Lang chỉ nhìn chằm chằm mắt cá chân của y một hồi chứ không nhiều lời. Tạ Liên cũng không xoắn xuýt việc này nữa, nằm xuống. Thiếu niên nọ cũng ngoan ngoãn nằm xuống cạnh y, mặc áo mà nằm, đoán chừng không có thói quen cởi áo ngủ dưới đất. Tạ Liên nghĩ bụng, mai mốt vẫn phải tìm cái giường mới được, y nói: “Nghỉ ngơi đi.”

Thổi nhẹ một hơi, nến đỏ lụi tắt.

Sáng hôm sau, Tạ Liên mở mắt ra, Tam Lang không nằm bên cạnh, mà khi ngẩng đầu nhìn lên, lòng y tức thì chấn động. Phía trên bàn thờ, thế mà lại treo một bức chân dung.

Bức chân dung này, vẽ một nam tử thân mặc hoa phục, đeo mặt nạ vàng ròng, một tay cầm kiếm, một tay cầm hoa. Bút lực tuyệt vời, dùng màu tuyệt vời.

Chính là bức “Thái tử Tiên Lạc Duyệt Thần”.

Đã rất nhiều năm không thấy bức họa này, Tạ Liên nhìn mà ngơ ngác cả buổi trời, hồi lâu sau mới đứng dậy, mặc quần áo tử tế, vén rèm lên. Tam Lang ở ngay bên ngoài, đang đứng tựa dưới bóng mờ, vừa xoay chơi cây chổi trong tay, vừa chán chường nhìn lên bầu trời.

Thiếu niên này có vẻ không thích ánh sáng mặt trời cho lắm, điệu bộ hắn nhìn trời cứ như đang nghĩ xem làm thế nào để lôi vầng thái dương kia xuống giẫm nát bấy vậy. Ngoài cửa có một chồng lá rụng, tất cả đều bị quét gọn chất chung một chỗ. Tạ Liên ra khỏi cửa, hỏi: “Tối qua nghỉ ngơi tốt không?”

Tam Lang vẫn tựa vào tường, quay đầu sang nói: “Không tệ.”

Tạ Liên đi tới, nhận cây chổi trong tay hắn, hỏi: “Tam Lang, bức chân dung trong quán là đệ vẽ ư?”

Tam Lang nói: “Ừ.”

Tạ Liên nói: “Vẽ đẹp lắm.”

Tam Lang nhếch khóe miệng, không nói gì thêm. Chẳng biết có phải do ngủ bừa ngủ bạ một đêm không mà hôm nay tóc hắn buộc càng lệch hơn, xõa tung lỏng lẻo, vô cùng tùy ý, nhưng thật tình cũng đẹp vô cùng, tùy ý mà không mất trật tự, trái lại thêm vài phần khôi ngô. Tạ Liên chỉa chỉa tóc mình, hỏi: “Muốn ta giúp đệ không?”

Tam Lang gật đầu, theo Tạ Liên vào quán. Chờ Tam Lang ngồi xuống, Tạ Liên gỡ tóc của hắn ra, cầm mái tóc đen đó trong tay, lẳng lặng quan sát thật kỹ.

Mặc dù chỉ tay và dấu vân tay được làm hoàn hảo không tỳ vết, nhưng lũ yêu ma quỷ quái rồi cũng có chỗ xuất hiện sơ hở. Tóc của một người sống, đếm cỡ nào cũng đếm không xuể, hơn nữa mỗi sợi đều được chia một cách tỉ mỉ và rõ rệt. Mà túi da giả do nhiều yêu ma quỷ quái ngụy tạo, tóc của chúng nó hoặc là một đám mây đen, hoặc là dính thành một mảng lớn, trông hệt như một miếng vải bố, còn không thì… dứt khoát làm thằng hói luôn.

Tối qua đã xác nhận chỉ tay và dấu vân tay, vốn dĩ Tạ Liên đã lơi lỏng cảnh giác, nhưng sáng nay nhìn bức chân dung kia, y không khỏi nảy sinh chút hoài nghi.

Không phải vẽ không tốt, mà bởi vì vẽ quá tốt, nên y mới thấy lạ.

Nhưng mà, tay y chỉ nhẹ nhàng ma sát giữa mái tóc của Tam Lang, chậm rãi dò xét, tóc của thiếu niên này đen mượt dài thẳng, rõ ràng không hề có gì khác thường. Hồi lâu sau, không biết có phải bị y mò mẫm đến phát ngứa hay không, Tam Lang bật cười một tiếng, khẽ nghiêng đầu liếc nhìn y, hỏi: “Ca ca, huynh đang giúp ta buộc tóc hay đang muốn làm gì khác nha?”

Tóc dài của hắn xõa xuống, không hề mất vẻ tuấn tú, còn vô cớ nhiều thêm vài phần tà khí. Nghe đối phương hỏi như đang trêu chọc, Tạ Liên mỉm cười nói: “Được rồi.” Sau đó nhanh chóng giúp hắn buộc tóc lên.

Nào ngờ buộc xong, Tam Lang nhìn chậu nước bên cạnh rồi quay đầu nhướn mày với Tạ Liên. Tạ Liên nhìn xong cũng ho nhẹ một tiếng, đưa tay xoa xoa ấn đường.

Mái tóc này, lúc nãy buộc đã lệch, bây giờ buộc lại, vẫn lệch.

Mặc dù không nói tiếng nào, song Tam Lang vẫn cứ nhìn y chằm chằm, Tạ Liên cảm thấy ít nhất cũng có vài trăm năm mình chưa lúng túng như thế, y thả tay xuống, đang định nói đệ qua đây chúng ta làm lại lần nữa, chỉ nghe ngoài cửa ồn ào huyên náo, tiếng người và tiếng bước chân vang khắp bốn phía, vài tiếng hét lớn truyền đến: “Đại tiên!!!”

Tạ Liên nghe mà giật mình, vội vàng chạy ra xem thử, chỉ thấy một đống người chặn ngoài cửa, ai nấy cũng tỏ ra kích động, mặt mũi đỏ bừng, thôn trưởng dẫn đầu bước một bước dài nhào tới, túm lấy tay y, nói: “Đại tiên! Thôn chúng ta thế mà lại có thần tiên sống đến, thật sự quá tốt rồi!!!”

Tạ Liên: “???”

Các thôn dân còn lại đã lũ lượt vây quanh đây: “Đại tiên, hoan nghênh đến trú ngụ tại thôn Bồ Tề của chúng ta!”

“Đại tiên! Ngài có thể phù hộ ta cưới được vợ ta không?!”

“Đại tiên! Ngài có thể phù hộ vị nhà ta mau mau sinh một đứa không?!”

“Đại tiên! Chỗ ta có củ năng tươi ngon nè! Ăn củ năng không?!”

Các thôn dân quá đỗi nhiệt tình, Tạ Liên bị vây công đến mức liên tục lùi ra sau, trong lòng kêu khổ. Ông cụ tối qua đúng là miệng rộng, rõ ràng đã dặn đừng nói với ai, sáng nay lập tức truyền khắp cả thôn rồi!

_________

Bồ Tề quán nèeeee:)))

Chương trước Chương Sau

Chú thích

    Bình luận
    TRUYỆN HOT
    Xem thêm