Chương 20: Ăn Nói Tùy Tiện
Các hoạt động tuần tra và đồn trú rầm rộ trước đây nay đã suy giảm một cách khó hiểu, quả thật là quá kỳ lạ.
Xương Nguyên Yêu Quân xưa nay luôn nổi tiếng là người thích gây khó dễ cho tu sĩ nên vì danh tiếng của Thái Thượng Mạch mà lui bước thật có chút không giống lão. Cho dù có thật sự nhường nhịn thì cũng không cần Tam công tử đến giả vờ xin lỗi trước mặt như thế.
Khi đã nhìn thấy Tam công tử đánh xe đi xa, Tần Hi liền quan sát tỉ mỉ Trường Cự Cốc.
Đột nhiên có người nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, là Lệnh Hồ Trăn Trăn, trên mặt nàng lộ ra vẻ không vui: “Ngươi không phải đã hứa với ta trước khi tiến vào sơn cốc sẽ đi lạc mấy lần sao?”
Hắn có chút bất lực: “Lệnh Hồ cô nương, cho dù là ta thì cũng không có khả năng đi lạc trên con đường vừa lớn vừa thẳng băng kia.”
Thấy vẻ mặt không vui của nàng chuyển sang buồn bã, Tần Hi tốt bụng đề nghị: “Còn chưa biết Xương Nguyên Yêu Quân ở trong cốc có âm mưu gì, không bằng đợi khi đến Tây Chi Hoang ta sẽ thử đi lạc có được hay không?”
Sơn cốc kỳ lạ này bên ngoài hẹp và bên trong rộng. Cửa cốc hẹp dài và quanh co, nằm ở nơi giao nhau của hai ngọn núi, với nhiều con đường quanh co dẫn đến những khu vực hẻo lánh.
“Ngươi chắc chắn?” Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ta sẽ cố gắng.”
Nàng vẫn luôn cảm thấy hắn đang gạt mình, nhưng bây giờ nàng đã có tiền rồi. Nếu như tình thế không ổn, sau khi đến Tây Chi Hoang, nàng sẽ len lén thuê tọa kỵ rồi đi thẳng về sư môn đại trạch. Nàng không tin hắn sẽ tìm được nàng.
Tần Hi liếc nàng một cái: “Cô có phải đang nghĩ bây giờ có tiền rồi thì đến Tây Chi Hoang có thể thuê tọa kỵ để chạy trốn không?”
“Không có.” Nàng dùng sức khoát tay.
Hắn thở dài, nghiêm túc nói: “Chúng ta lần này tới Đại Hoang là vì tham quan cảnh đẹp và tìm hiểu phong tục để trôi giàu kiến thức nên không hề vội chút nào. Thế nhưng, chúng ta lại chưa từng cân nhắc Lệnh Hồ cô nương có thể có chuyện quan trọng gì trong người nên nếu cô vội vã trở về thì cho ta một ngày, ta sẽ tính toán thật cẩn thận mấy món nợ này…”
Nàng đột nhiên cảm thấy đầu mình to gấp ba lần: “Ta không vội, ta dẫn mọi người đến Định Vân Thành.”
“Đích đến của Lệnh Hồ cô nương cũng là Tây Chi Hoang, vốn dĩ cũng muốn đi đâu mà? Không bằng chúng ta đưa cô đến đó trước?”
Nàng dường như đang thở dài: “Ta cũng cần đến Định Vân Thành. Đến đó cứ tính toán rõ ràng tất cả đi, ta sẽ mượn tiền sư phụ.”
Tần Hi không khỏi buồn cười: “Mượn tiền làm gì? Ta không phải đã nói cô sẽ không trả nổi sao?”
Nàng không tin, họ Tần này lời nói thật hay gạt người, khen hay chê gì cũng giống như một cả thôi.
Hắn rõ ràng đã từng nói “Người khác cho cái gì cũng không nhất định phải trả bằng tiền lại” khiến nàng suy nghĩ rất lâu, đến khi nàng rốt cuộc mới đã hiểu được phần nào thì hắn lại bắt đầu nhắc đến món nợ cứu mạng kia, còn hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho nàng, nghĩ lại quả thật rất khó chịu.
Họ Tần này có lúc tốt, có lúc xấu, thật sự không thể phân biệt được.
“Lệnh Hồ cô nương, chúng ta cũng coi như cùng vượt qua hoạn nạn. Có một số việc nhỏ như thế không cần phải nhắc đến tiền bạc làm gì.”
Không còn tai hồ ly nên dường như Tần Hi dường như không còn điểm yếu nào nữa. Dựa theo dáng vẻ bình tĩnh kia thì chắc chắn hắn hoàn toàn không hiểu được tình thế khó xử của nàng, lại còn vừa bước đi vừa nói: “Nhưng mà, cứu người thì khác. Ta tin rằng cô nương là người có ân tất báo và cũng mong cô tin rằng ta sẽ không đòi hỏi nhiều gì cả.”
Ừm, được rồi.
Lệnh Hồ Trăn Trăn thở phào một cái. Nàng làm việc gì cũng luôn lanh lẹ và dứt khoát nên chẳng nói hai lời đã dẫn ba vị tu sĩ vào Trường Cự Cốc.
Sau khi đi dọc theo con đường hẹp và quanh co được một lúc, một ngôi làng hoang vắng bỗng hiện ra trước mặt mọi người.
Hàng trăm năm đã trôi qua, cộng thêm bị tiên thuật tàn phá nên ngôi làng hoang vắng này ngoại trừ một vài đường viền bên ngoài thì căn bản không thể nhìn ra hình dáng. Chỉ còn sót lại một số ngôi nhà bằng đá ở góc phía Đông, nhưng phần lớn đều bị bao phủ bởi băng tuyết.
Tần Hi ló đầu nhìn vào bên trong, những ngôi nhà bằng đá này giống hệt những ngôi nhà ở Vân Vũ Sơn. Vừa nhìn qua hắn đã biết chúng là do thuật pháp ngưng tụ mà thành, bên trong trống rỗng, một cánh cửa sổ cũng không có, không biết là do vị tu sĩ tiền bối nào dựng lên.
Hắn phủi đi lớp tuyết còn sót lại trên bức tường đá, chợt thấy nơi góc tường có một vết khắc hình lông vũ rất sâu và rõ ràng.
Dường như hắn đã nhìn thấy ấn ký này ở đâu đó, có chút quen mắt, nhưng trong chốc lát không thể nhớ ra nổi. Trong lúc đang suy nghĩ, Chu Cảnh lại gần thấp giọng nói: “Nguyên Hi, trên lời tiên tri có nhắc đến “Thâm cốc vi lăng”, mà hai chữ “vi lăng” kia nghe quá mức xui xẻo rồi. Không lẽ nó muốn nói chúng ta sẽ xảy ra chuyện ở trong cốc này sao?”
*lăng: mộ => Thâm cốc vi lăng: Lấy cốc sâu làm mộ.
Tần Hi cạn lời mà liếc hắn một cái: “Thất sư huynh, con người thỉnh thoảng vẫn phải đọc chút sách. Cao ngạn vi cốc, thâm cốc vi lăng*, hẳn là không giống như huynh đoán đâu.”
*Cao ngạn vi cốc, thâm cốc vi lăng: bờ cao thành hang, hang sâu thành gò (Kinh thi – Tiểu nhã – Thập nguyệt chi giao).
Nương nó, phiền chết hắn. Chu Cảnh cả giận nói: “Hóa ra đệ biết lời tiên tri kia nói gì!”
“Ta không biết.” Tần Hi thản nhiên thừa nhận. “Có lẽ điều quẻ xăm chỉ là ý nghĩa nông cạn mà Thất sư huynh nói, trách ta suy nghĩ quá phức tạp rồi. Vậy chúng ta tối nay cũng đừng ngủ nữa, tập trung gác đêm cho thật tốt.”
Chu Cảnh đưa tay đánh hắn một cái.
*
Cho dù Xương Nguyên Yêu Quân có tùy tiện trước ngạo mạn sau cung kính như thế nào thì lão quả thật giữ đúng lời hứa của mình. Họ không gặp phải bất kỳ trở ngại nào trong Trường Cự Cốc có địa hình vô cùng phức tạp kia.
Ngày thứ mười ba của mùa đông, núi rét nước lạnh, bọn họ thuận lợi ra khỏi cốc, cũng rời khỏi vùng đất Nam Chi Hoang đầy thị phi này.
Nửa tháng sau, Diệp Tiểu Uyển cuối cùng cũng gặp được hai vị sư tỷ Tăng Tĩnh và La Chi Vân tại bến thuyền ở Tây Chi Hoang. Nhớ lại những chuyện đã gặp ở Đại Hoang, ba người bắt đầu ôm nhau khóc lớn một trận.
Chu Cảnh thấy Tăng Tĩnh cứ lải nhải không ngừng nói cảm ơn với mình, liền cau mày cười nói: “Nếu có thời gian nói chuyện này, không bằng mời chúng ta uống rượu đi. Nương nó, khó khăn lắm mới thoát khỏi được cái nơi Nam Chi Hoang chết tiệt đó. Hôm nay phải dốc sức uống ba trăm ly mới hả dạ!”
Vì một câu này của hắn, La Chi Vân đã bao cả quán rượu sang trọng nhất ở thị trấn sát bến đò suốt một ngày. Nàng từ trước đến này vốn là một nữ hào kiệt khi nhắc đến rượu, cụng hết bầu này đến bầu khác với Chu Cảnh, còn bày ra khí thế nhất định phải uống sạch rượu trong quán này hôm nay.
Khi bầu không khí đang náo nhiệt nhất, Diệp Tiểu Uyển lặng lẽ rời khỏi quán rượu.
Bộ y phục nàng may cho Lệnh Hồ Trăn Trăn còn một số công đoạn hoàn thiện nữa, vì sắp rời khỏi Đại Hoang nên phải mau chóng làm xong thôi.
Cô nương Đại Hoang này muốn một chiếc váy nhẹ nhàng để dễ di chuyển nên nàng đặc biệt chọn màu ngó sen, vừa không lỗi thời, vừa không quá cầu kỳ nên mặc vào sẽ đẹp nhưng không quá bắt mắt.
Sau khi hoàn thiện xong, Diệp Tiểu Uyển cầm bộ áo và váy đơn giản, nhẹ nhàng, và thoải mái này trên tay nhìn một lúc, hài lòng gật đầu, rồi gật đầu xếp ngay ngắn bỏ vào trong túi đựng quần áo.
Vừa ra khỏi khách điếm thì nghe thấy thanh âm của Chu Cảnh ở cách đó không xa vang lên: “Đang cầm thứ gì đó?”
Diệp Tiểu Uyển không khỏi nhướng mày, người này không phải đang uống rượu sao? Tại sao đột nhiên lại chạy ra ngoài rồi?
Chu Cảnh từ sau màn mưa bước đến. Hắn là tu sĩ có tu vi siêu phàm nên cơn mưa lát phất này không thể chạm đến da thịt của hắn, thoáng nhìn tựa như bị sương mù bao phủ. Hôm nay hắn lại mặc bộ quần áo màu trắng ngà, hàng chân mày đẹp đẽ thanh nhã, giống như một thiếu nữ ngoan ngoãn, mang theo vẻ quyến rũ của hoa mẫu đơn thoắt ẩn thoắt hiện dưới làn khói.
Hắn đưa tay cầm lấy túi quần áo, ước lượng: “Không nặng lắm, nhưng ít nhất cũng phải học chút thuật Tay Áo Càn Khôn chứ, nếu phải mang theo nhiều hành lý thì làm thế nào đây? Còn nữa, cô có thật sự phải là tu sĩ hay không? Ngay cả chân ngôn cũng không biết sao? Làm gì có tu sĩ nào che ô dưới trời mưa chứ? Nếu đã vào tiên môn rời thì làm sao có thể lười biếng không luyện tập cả ngày được?”
Hắn nói một tràng dài khiến Diệp Tiểu Uyển sửng sốt hồi lâu. Đột nhiên, nàng bật cười một tiếng, hắn liền nghiêm mặt nói: “Cười cái gì.”
Nàng vẫn cười, giọng điệu nhanh nhẹn: “Đa tạ Tùng Hoa sư huynh quan tâm. Ta cảm thấy huynh đã mấy ngày rồi không buồn nói chuyện với ta.”
Kể từ khi huynh ấy phớt lờ Lệnh Hồ vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc để chạy đi tìm mình, huynh ấy tự nhiên trở nên khó hiểu. Trong trường hợp xấu nhất, huynh ấy còn không thèm nhìn thẳng vào mắt nàng. Người này bề ngoài tuy là một nam tử trưởng thành, nhưng nội tâm chỉ mới chín tuổi thôi.
Chu Cảnh vẫn còn giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Cô trước giờ vẫn luôn ăn nói tùy tiện nên ta đương nhiên chẳng có lời gì muốn nói với cô.”
Diệp Tiểu Uyển cười nói: “Sau khi rời khỏi Tuấn Đàn Hành cung, ta chưa từng ăn nói lời nào tùy tiện cả. Sao thế, Tùng Hoa sư huynh rất muốn nghe ta nói mấy lời tùy tiện với huynh sao? Được thôi, y phục của huynh hôm nay không tệ chút nào, rất làm nổi bật vẻ ngoài xinh đẹp của huynh.”
Lại chọc tới điểm này.
Chu Cảnh lắc đầu xoay người muốn đi, lại thấy nàng chắp tay khom người nói: “Chuyến đi đến Tây Chi Hoang này may mà Tùng Hoa sư huynh chiếu cố. Được sư huynh đối đãi nhiệt tình, chăm sóc chu đáo, ta vô cùng cảm kích.”
Nàng đột nhiên trở nên đứng đắn khiến hắn ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không kịp đổi, liền vội vàng chắp tay đáp lễ. Còn chưa đứng thẳng đã nghe nàng nhẹ nhàng cười: “Không đáp lại quả thật rất vô lễ, nhưng ta quả thật không có bản lĩnh cứu Tùng Hoa sư huynh lần nào cả, nên không thể làm gì khác ngoài nói lời cảm tạ, trong lòng thoải mái hơn nhiều rồi.”
Chu Cảnh không khỏi bật cười: “Lời nói nhảm cũng nhiều mà lời nói dễ nghe cũng thật nhiều. Miệng lưỡi của cô đúng là không tệ chút nào.”
“Sau này việc tu hành cũng sẽ không tệ đâu.” Diệp Tiểu Uyển nghiêm túc. “Sau khi trở về từ chuyến đi này, ta nhất định sẽ tu hành thật tốt. Tùng Hoa sư huynh cứ yên tâm.”
Hắn có tâm gì để yên? Nói chuyện đúng là không biết lớn nhỏ gì cả.
Diệp Tiểu Uyển bước nhẹ đến bên cạnh hắn, đột nhiên mỉm cười: “Ta trước tiên sẽ học thật tốt Thuật Truyền Tin, nhưng mà Thuật Truyền Tin không thú vị bằng nói chuyện trực tiếp. Mỗi khi ta nhìn khuôn mặt của Tùng Hoa sư huynh sẽ luôn có nguồn cảm hứng vô tận.”
Chu Cảnh phiền nàng luôn nói về mặt của mình, đang muốn bày ra vẻ mắng mỏ, nhưng giọng điệu của Diệp Tiểu Uyển lại trở nên đứng đắn hơn: “Sau khi trở về Trung Thổ, ta sẽ cùng các sư tỷ báo cho những tiên môn khác, nhất định sẽ báo cho Thái Thượng Mạch trước tiên.”
Hắn chỉ đành phải gật đầu: “Cô có lòng rồi.”
Nàng dùng ánh mắt biết nói nhìn từ trên xuống dưới của hắn, cuối cùng ngừng trên vạt áo màu trắng ngà của hắn: “Tùng Hoa sư huynh, huynh vẫn là mặc màu trắng đẹp nhất. Sau này nếu có thích cô nương nào thì phải nhớ mặc bạch y đó, nàng ta nhất định sẽ bị huynh mê hoặc đến thần hồn điên đảo.”
Nói xong, không đợi hắn phản ứng, nàng đã mỉm cười nói: “Đi thôi, đi uống rượu.”
Chu Cảnh ngây người tại chỗ, hết cảm thấy phiền đến tức giận, còn xen lẫn một chút vui thích khó hiểu. Hắn rất ít khi có loại cảm xúc phức tạp này.
Thành thật mà nói, ban đầu ở Vân Vũ Sơn hắn đối với Lệnh Hồ Trăn Trăn cùng Diệp Tiểu Uyển đều có ấn tượng không tốt. Nhất là Diệp Tiểu Uyển, luôn nhận xét về mặt của hắn, mà hắn lại ghét nhất loại chuyện này.
Nhưng mà từ sau khi ra khỏi Tuấn Đàn Hành cung, có lẽ là xuất phát từ long cảm kích nên nàng vẫn luôn rất cung kính với mình, mà hắn nói cho cùng vẫn là người trẻ tuổi nên khúc mắc trong lòng cũng nhanh chóng bị loại bỏ. Thêm vào đó là nàng nói chuyện hay làm việc đều vô cùng lanh lợi, lại bởi vì có ân tình nên vô cùng lệ thuộc vào mình, dẫn đến việc hắn cũng sẽ không tự chủ mà ít nhiều chăm sóc cho nàng.
Là vì phần giao tình này nên khi gặp phải Vạn Thử Yêu Quân, ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là đi cứu Diệp Tiểu Uyển mà bỏ lại Lệnh Hồ Trăn Trăn ở gần đó sau đầu.
Đây chính là lý do tại sao những ngày này hắn không được bình thường cho lắm. Lúc đó, bên người Diệp Tiểu Uyển có Nguyên Hi vậy mà hắn lại bỏ gần lấy xa, quả thật quá hoang đường.
Cũng may hai ngày này hắn cuối cùng đã suy nghĩ thông suốt. Xem ra, đó chỉ là phản xạ tự nhiên của thân thể mà thôi, cho dù có bị lương tâm dằn vặt bao nhiêu lần thì đây chính là đạo lý hắn đã nghĩ thông.
Lôi lôi kéo kéo không rõ ràng không phải là tác phong của Chu Tùng Hoa hắn. Từ xưa đến nay, nếu hắn đã muốn làm chuyện gì sẽ hành động ngay lập tức, huống chi người ta ngày mai sẽ phải trở về Trung Thổ, bây giờ hắn phải nói chuyện thẳn thắn với nàng để khôi phục lại quan hệ thân thiện bình thường.
Nhưng tình huống bây giờ là sao đây? Là phiền nàng ăn nói tùy tiện? Mà hắn lại chẳng tức giận như trong tưởng tượng.
Ngày hôm sau, khi đưa các nữ tu sĩ của Linh Phong Hồ lên thuyền, Diệp Tiểu Uyển cười híp mắt đến chào tạm biệt. Nàng cùng Lệnh Hồ Trăn Trăn nói rất nhiều, đồng thời cũng rất thân thiện mà chào Tần Hi, đến lúc nhìn thấy Chu Cảnh bên này, nàng chỉ cười cười: “Tùng Hoa sư huynh, ta đi đây. Huynh đừng nhớ ta quá nhé.”
Lại là lời gì đây, vẫn ăn nói tùy tiện như cũ.
Chu Cảnh cau mày nhìn bóng dáng của nàng trên thuyền dần dần khuất xa, dù đã ở rất xa nhưng nàng vẫn vẫy tay với phía bên này.
Vô số cảm xúc mơ hồ không giải thích được cứ lởn vởn trong lồng ngực khiến hắn rất khó chịu. Hắn ngây người hồi lâu, cuối cùng xoay người rời đi.