Chương 8
“Bảo Âm mới nhìn đã biết là một cô nương hiểu đạo lý, sẽ không trách chúng ta.” Đại tẩu cười giảng hòa. Lão công không biết nói chuyện, muội muội hiểu lầm lời ông thì sao? Lại tưởng gia đình ghét bỏ nàng.
Trần Bảo Âm ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Đại tẩu. Lời này nàng không thích nghe, giống như bị chụp mũ vậy. Nếu là lúc trước, nàng sẽ phản bác lại ngay, nhưng lúc này, nàng nắm chặt ngón tay không lên tiếng.
Trong mộng, nàng ở Hầu phủ náo loạn một trận, cuối cùng bị ghét bỏ, đuổi về nông thôn. Lúc đơ, nàng trạng thái tinh thân không tốt, điên điên khùng khùng, nhưng phụ mẫu huynh tẩu vẫn chấp nhận nàng, che mưa che gió cho nàng cho nàng một đôi bát đũa, hết sức chiểu cố nàng.
Bọn họ đều là người tốt, là ruột thịt của nàng, nàng nên trân trọng họ. Trong mộng, nàng lại không trân trọng…
“Không hiểu đạo lý thì sao?” Đỗ Kim Hoa lập tức phát hiện sự kỳ lạ của nữ nhi mình, bà nhớ tới Vương ma ma từng nói, cái gì tuỳ hứng, cái gì dạy dỗ không được, bà “Phi” một tiếng’Người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi! Nữ nhi của ta, không cần hiểu đạo lý!”
Tiên Bích Hà lập tức ngượng ngùng. Muốn giảng hoà cũng khó vậy sao? Cúi đầu không nói. Tôn Ngũ Nương vuốt ve tay Trần Nhị Lang đang khoác vai mình, nhìn bà bà và tẩu tử trên mặt giống như xem kịch vui, cười nói: “Có lẽ Đại tẩu nhớ tới Lâm Lang, Lâm Lang rất hiểu đạo lý.”
Tiên Bích Hà sắc mặt thay đổi, trắng bệch một màu, bờ môi run rẩy, ngẩng đầu nhìn Tôn Ngũ Nương, tức giận mà không dám nói gì.
Ai chẳng biết hai chữ “Lâm Lang” là tâm bệnh của bà bà, không thể động vào? Nàng không có ý này, Tôn Vô Nương cũng quá đáng!
Sắc mặt Đỗ Kim Hoa không tốt lắm, bà trừng mắt nhìn nhi tức, nghiêm nghị nói: “Con không nói cũng không ai nói con câm!”
Tôn Vô Nương bĩu môi, khit mũi, quay đầu đi. Nàng ta sinh hai người con trai, là người có công lớn với Trần gia, ai làm gì được nàng ta?
Đỗ Kim Hoa lập tức đau đầu, nữ nhi ruột ngày đầu về nhà đã náo loạn như vậy, thực sự không tưởng tượng nổi, thật muốn dùng đế giày dạy cho hai cái đầu gỗ này một trận.
Trong lòng lại oán hận người Hầu phủ đột nhiên xuất hiện. Mang Lâm Lang đi thì không nói làm gì, không nghĩ tời Hầu phủ đến một nữ nhi cũng không nuôi nổi, đem Bảo Âm trả lại.
Trả lại thì cũng trả rồi, cũng không nói trước một tiếng khiến cho người ta không dịp chuẩn bị! Nếu không, bà đã sớm giáo dục hai nhi tức, sao để xảy ra ra chuyện này?
“Lão đại, đi bắt con gal” Bà trực tiếp ra lệnh, chỉ tay ra ngoài,’Đón tiếp muội muội ngươi!”
Tiền Bích Hà không dám có ý kiến, thấp giọng nói: “Vâng.”
“Nhà lão nhị, cắt hai cân thịt mang về, nạc mỡ đều phải có, thịt không ngon ta không nhận!” Đỗ Kim Hoa lại ra lệnh.
Tôn ngũ nương trong nhà mở hàng thịt, chỉ cần nàng ta mở miệng, Tôn gia sẽ cắt thịt tốt nhất cho nàng: “Được rồi, nương đưa tiền cho con.”
Nàng ta đứng dậy, đưa tay ra xin tiền Đỗ Kim Hoa.
Trong nhà không có chia hộ, ăn uống đồ dùng đều là Đỗ Kim Hoa quản lý, bà trừng mắt nhìn Tôn Ngũ Nương, đứng lên nói: “Đợi ở đây.”
Cầm một nắm đồng tiền trở lại, đập vào tay Tôn Ngũ Nương: “Đi nhanh về nhanh.”
“Được.” Tôn Vô Nương cầm lấy tiền, cười cười đi ra ngoài.
Trân Nhị Lang chạy theo: “Ta đi cùng nàng.”
Nàng ta trong tay có tiền, bọn hắn có thể đến quán trà nghe kể chuyện, ăn một bát mỳ hoành thánh, mua hai bát canh ngọt.
Về phần thịt heo? Nàng ta về nhà lấy thịt, xưa nay không cần đưa tiền.