Chương 15
Anh? Chẳng lẽ cô bé này là em gái của Trình Nghiễn sao? Tại sao trước đó cô chưa nghe Trình Nghiễn nói bao giờ?
Lâm Niệm Sơ không khỏi ngạc nhiên và bất ngờ, cô nhìn Trình Nghiễn rồi lại nhìn cô bé bên cạnh một cách tỉ mỉ, lúc đó mới chú ý đến khuôn mặt của hai người, ngoại trừ đôi mắt và dáng mặt không giống thì mọi thứ khác đều giống nhau như đúc, đặc biệt là mũi, vừa thẳng vừa cao, vô cùng xuất sắc.
Trình Nghiễn cũng sửng sốt, không ngờ lại có thể gặp Lâm Niệm Sơ ở Vân Sơn: “Sao cô lại ở đây?”
“Tôi… tôi và Ngải Đồng cùng nhau đến đây chơi.” Không biết vì sao Lâm Niệm Sơ đột nhiên cảm thấy có chút lúng túng, không ngừng lật đĩa trong tay: “Em gái anh à?
Trình Nghiễn gật đầu: “Ừ, Trình Mặc.”
Lâm Niệm Sơ nghĩ thầm: Một người tên Nghiễn, một người tên Mặc, tên này thật tao nhã.
“Tại sao trước đây chưa nghe anh nhắc đến ba giờ thế?” Cô hỏi.
Trình Nghiễn trả lời: “Cô đâu có hỏi đúng đoạn này.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Khá đấy, rốt cuộc anh có bao nhiêu giai đoạn câu chuyện vậy?
“Cuộc sống ở đoàn phim thế nào?” Lần này người đặt câu hỏi là Trình Nghiễn.
Lâm Niệm Sơ: “Rất tốt, mọi thứ vẫn thuận lợi.”
Thực ra điều mà Trình Nghiễn muốn biết là khi cô ở trường quay có bị Hạ Mộng Tùng làm khó hay bị bắt nạt hay không, nhưng xét từ giọng điệu và phong thái khi cô trả lời câu hỏi, có lẽ cô không hề nói dối hay che giấu điều gì, thật sự mọi thứ thuận lợi.
Nếu được như vậy thì anh cũng yên tâm rồi.
Đang định mở miệng nói tạm biệt, anh đột nhiên ngập ngừng: Đây là lần thứ ba tình cờ gặp nhau, rốt cuộc có cần để lại phương thức liên lạc hay không? Có lẽ… sẽ có thể tiếp tục tiến triển?
Ngay khi anh còn do dự thì Lâm Niệm Sơ đã thay anh đưa ra lựa chọn: “Vậy thôi, tôi đi trước đây, Ngải Đồng vẫn đang đợi tôi.”
Trình Nghiễn hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: “Ừ.”
Lâm Niệm Sơ quay người rời đi, bước đi như bay, như thể thoát khỏi một lời nguyền vô hình nào đó.
Như câu nói “quá tam ba bận”, đây đã là lần thứ ba cô và Trình Nghiễn tình cờ gặp nhau, nhưng trên đời làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Thật là vô lý!
Cô có một linh cảm mạnh mẽ rằng nếu tình hình tiếp tục phát triển theo chiều hướng xấu xa này thì chắc chắn sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cô, và trở nên không thể cứu vãn nổi.
Vì vậy cô phải tránh khả năng này.
Sau khi cô đi xa, Trình Nghiễn mới thu hồi ánh mắt.
Lúc này Trình Mặc nhỏ giọng hỏi: “Anh, chị đó là ai vậy?”
Trình Nghiễn trả lời: “Một người bạn bình thường.”
Trình Mặc im lặng liếc nhìn anh trai mình, chỉ đáp: “Ồ.”
Tưởng Ngải Đồng đang tập trung trụng thịt, Lâm Niệm Sơ chỉ còn vài bước nữa là đến trước mặt cô ấy. Cô đột nhiên dừng lại, hít thở sâu mấy hơi rồi mới tiếp tục bước đi, bình tĩnh ngồi trở lại vị trí ban đầu như không có chuyện gì xảy ra.
Tưởng Ngải Đồng nhúng miếng thịt đã trụng vào trứng sống, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Niệm Sơ, kỳ quái hỏi: “Vừa rồi cậu đi làm gì vậy?”
Lâm Niệm Sơ hơi sửng sốt, vội vàng nói: “Đâu có đi làm gì đâu.”
Tưởng Ngải Đồng không tin: “Không đi làm gì vậy tại sao cậu lại trở về với một cái đĩa trống không?”
Lúc này Lâm Niệm Sơ mới nhận ra rằng mình vẫn cầm trên tay một chiếc đĩa nhựa màu trắng, có in logo Sukiyaki sặc sỡ…
“Tớ, tớ…” Cô vội vàng ngụy biện cho mình: “Vừa nãy khi đi ngang qua cửa nhà hàng, tớ nhìn thấy tấm áp phích quảng cáo của rạp chiếu phim, có vẻ như một bộ phim kinh dị được phát hành gần đây, được đánh giá khá tốt. Tớ đột nhiên rất muốn xem nên vội vàng trở lại nói với cậu, sau đó quên lấy thức ăn luôn.”
Tưởng Ngải Đồng: “Chỉ là xem phim thôi mà, cậu vội gì chứ?”
“Tớ sợ hết vé!” Tuân thủ nguyên tắc đã diễn phải diễn cho trót, Lâm Niệm Sơ lập tức lấy điện thoại di động ra, mua liền hai vé xem phim sau một tiếng nữa.
Tưởng Ngải Đồng nhìn cô vội vàng, không khỏi thở dài một hơi: “Cậu đã bao lâu không về thành phố rồi? Một bộ phim có thể khiến cậu hứng thú như vậy sao?”
Lâm Niệm Sơ cười he he: “Đúng vậy, tớ sắp không phải là người đẹp thành phố nữa rồi.”
Nhà hàng ở tầng ba, rạp chiếu phim ở tầng năm. Sau khi hai người dùng bữa xong, còn khoảng hai mươi phút nữa phim mới bắt đầu.
Trên đường đi thang máy thì có đi ngang qua một tiệm kem Dairy Queen, Tưởng Ngải Đồng đột nhiên muốn ăn kem nên dẫn Lâm Niệm Sơ vào, sau đó hai người mua một cốc kem Oreo cổ điển.
Phim chiếu lúc một giờ rưỡi, cả hai gần như phải xếp hàng dài để vào được rạp. Vừa tìm được vị trí của mình thì đèn liền tắt, trên màn hình lớn liền xuất hiện con rồng vàng mạnh mẽ nhất Trung Quốc hiện nay.
Đây quả thực là một bộ phim chất lượng cao, nhịp điệu căng thẳng, tình tiết hấp dẫn, tất cả diễn viên diễn xuất điêu luyện, có thể nói là trong cả quá trình không gây ra sự nhàm chán nào.
Bất giác phim đã kết thúc, dù đã ăn hết cây kem trên tay nhưng họ vẫn chưa xem đã.
Đèn trong rạp lại bật sáng, hầu như không có khán giả nào đứng dậy khỏi vị trí, mọi người vẫn đang đắm chìm trong cốt truyện, đều muốn nghe bài hát kết thúc trước khi rời đi, đều mong chờ tình tiết cài cắm thú vị trong phim xuất hiện.
Lâm Niệm Sơ nhìn khán giả xung quanh, không khỏi tự hỏi: Liệu cuộc đời này mình có còn cơ hội xuất hiện trong một tác phẩm tuyệt vời như vậy không? Mình có thể gây ấn tượng với khán giả nhiều như các nhân vật chính trong phim không?
Khi còn học đại học, cô cũng rất tham vọng, cảm thấy rằng mình có thể tiếp tục tiến về phía trước, nhưng bây giờ không như trước đây, cô đã trì hoãn ba năm rồi.
Khi bài hát kết thúc sắp kết thúc, cô không khỏi thở dài.
Lúc này, Tưởng Ngải Đồng – người ở bên cạnh cô đột nhiên nói với cô: “Lúc trước khi cậu nói với tớ rằng cậu sẽ trở lại, tớ đã gọi cho cô Tôn.”
Lâm Niệm Sơ sửng sốt một lúc, sau đó đột nhiên quay lại nhìn Tưởng Ngải Đồng.
Cô Tôn, tên đầy đủ là Tôn Hồng Mai, là giáo viên dạy lớp diễn xuất của bọn họ. Đối với Lâm Niệm Sơ, cô Tôn chính là ân sư của cô.
Năm đó sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, bố mẹ ruột cô không hẹn mà cùng nói với cô rằng: “Con đã là người lớn rồi, bố mẹ không có nghĩa vụ phải tiếp tục nuôi dạy con nữa.”
Điều này đồng nghĩa với việc cô đã bị bố mẹ mình bỏ rơi hoàn toàn.
Đối với bọn trẻ từ các gia đình khác, kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học là một sự nhẹ nhõm, nhưng đối với Lâm Niệm Sơ, kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học có nghĩa là tự lập, có nghĩa là gia nhập xã hội trước thời hạn.
Cô phải tính đến vấn đề sống còn, trong đó đầu tiên là nguồn tiền, vì cô phải đóng học phí và trang trải cuộc sống.
Lúc đó Lương Thần thực sự đã giúp đỡ cô rất nhiều, Lương Thần đã trang trải học phí cho năm đầu đại học của cô.
Cho dù bây giờ bọn họ trở thành như thế nào, cô có thể tin chắc rằng Lương Thần lúc đó đã yêu cô hết lòng, chỉ là tình yêu giữa họ không chống đỡ được cuộc sống tẻ nhạt và cám dỗ của thế giới bên ngoài mà thôi.
Khi mới bắt đầu học đại học, Lương Thần thường cho cô tiền nhưng cô không muốn như vậy, vì cô sợ một ngày Lương Thần sẽ giống như bố mẹ mình, coi cô như gánh nặng rồi bỏ rơi cô, vì vậy cô ấy bắt đầu làm việc chăm chỉ, thậm chí trốn học để đi làm.
Sau đó, giáo viên hướng dẫn của cô phát hiện ra việc cô trốn học nhiều lần, muốn phạt nặng bằng cách đuổi học cô, chính cô Tôn đã đứng ra xin cho cô.
Cô Tôn là người luôn trân trọng tài năng, cô ấy rất thích tài năng diễn xuất của cô.
Sau đó, cô Tôn đã đưa cô trở lại văn phòng của mình và hỏi cô tại sao lại trốn học, giống như một người mẹ đang quan tâm đến con mình.
Lúc đó trạng thái tinh thần của cô có thể nói là sợ sệt, lâu rồi cô không được nghe những người lớn tuổi quan tâm như vậy, cô đã bật khóc ngay lập tức.
Cô Tôn không thúc giục cô trả lời câu hỏi mà chỉ nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng cô, như một người mẹ an ủi cô đừng khóc, trong nhà có việc gì khó khăn thì có thể nói với cô ấy, cô ấy có thể giúp cô giải quyết
Những lời nói nhẹ nhàng của cô tôn đã mở ra trái tim của cô gái 18 tuổi, cô thút thít kể cho cô Tôn nghe về hoàn cảnh của mình.
Sau khi nghe câu chuyện của cô, cô Tôn nhẹ nhàng bình tĩnh nói: “Không có gì to tát cả, cô hoàn toàn có thể giúp em giải quyết.”
Lúc đó, phản ứng đầu tiên của cô khi nghe câu này là xua tay: “Không không không, em không thể dùng tiền của cô được!”
Cô Tôn cười đáp: “Em hiểu lầm rồi, ý cô là cô có thể giúp em xin việc và giới thiệu cho em công việc của đoàn kịch. Tiền công chắc chắn tốt hơn những công việc lặt vặt, hơn nữa cũng sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến việc học của em.”
Vào khoảnh khắc đó, cô cảm thấy vô cùng biết ơn cô Tôn đến mức muốn quỳ xuống lạy cô ấy.
Sau đó, với sự giúp đỡ của cô Tôn, cô đã xin học bổng thành công, đồng thời được cô Tôn giới thiệu nên cô đã gặp được giáo viên của Học viện Kịch nói Đông Phụ. Trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cô đều sẽ đến làm việc trong đoàn kịch nói, từ làm hậu cần cho đến diễn những vai nhỏ rồi đến vai chính. Với sự giúp đỡ của cô Tôn, sự nghiệp diễn kịch nói trên sân khấu của cô dần ổn định hơn, kỹ năng diễn xuất của cô ngày càng tinh tế hơn, đồng thời, cô cũng dần yêu thích các vở kịch trên sân khấu và tài chính cũng thoải mái hơn rất nhiều…
Cô vẫn nhớ lần đầu tiên đóng vai nữ chính là vai một người mẹ trẻ, lúc đó cô mới 21 tuổi, cô không biết làm thế nào để diễn đạt vai người mẹ một cách hoàn hảo nhất, sau này cô đã cầm kịch bản đến hỏi cô Tôn.
Cô Tôn không giải thích ngay cho cô hiểu làm mẹ là thế nào, chỉ hỏi cô: “Trước tiên em hãy suy nghĩ xem, nếu bây giờ em trở thành một người mẹ thì em sẽ đối xử với con mình như thế nào?”
Hôm đó cô suy nghĩ rất lâu rồi trả lời chắc nịch: “Em sẽ không bao giờ bỏ rơi con mình.”
Cô không muốn trở thành người giống như bố mẹ ruột của mình.
Lúc này cô giáo Tôn đã trả lời: “Con cái đều là thịt rơi ra từ mẹ. Trong hoàn cảnh bình thường, không có người mẹ nào chủ động bỏ rơi con mình. Người mẹ sẵn sàng vì con cái mà hi sinh tất cả. Nhưng đừng dùng hai từ “vĩ đại” để giải thích cho tình mẹ, vì tình mẹ là từ trái tim và tự nguyện, không phải vì “vĩ đại” cho nên mới “vĩ đại”.”
Câu nói này đã khiến Lâm Niệm Sơ của năm 21 tuổi suy ngẫm trong nhiều ngày mới cảm nhận được một chút linh cảm từ trong đó, sau đó cô đã lồng ghép một cách hoàn hảo vào màn trình diễn.
Buổi biểu diễn đầu tiên đã thành công hoàn toàn và nhận được sự hoan hô nhiệt liệt, các buổi biểu diễn sau đó gần như cháy vé, thậm chí đoàn kịch của họ còn nhận được lời mời biểu diễn từ các đoàn kịch trên khắp cả nước.
Trong kỳ nghỉ hè năm ba khi sắp lên năm tư, cô đã trở nên nổi tiếng trong ngành, tất cả những tiền bối đã theo dõi màn biểu diễn của cô đều khen ngợi cô là một tài năng đáng mong đợi. Khi kỳ nghỉ kết thúc, Viện trưởng của Học viện Kịch nói Đông Phụ còn đích thân mời cô, hy vọng rằng sau khi cô tốt nghiệp có thể đến làm việc trong đoàn kịch nói, trở thành một diễn viên kịch nói chuyên nghiệp.
Học viện Kịch nói Đông Phụ nổi tiếng là khó thi, tỷ lệ sinh viên mới nhập học hàng năm dưới 2%, lời mời của viện trưởng tương đương với việc đưa cho cô một tấm thẻ tuyển thẳng dài hạn.
Lúc đó, cô quá vui mừng nên đã ngay lập tức báo tin này cho cô Tôn, Tưởng Ngải Đồng và Lương Thần. Tuy nhiên, phản ứng của giáo viên, bạn thân và bạn trai của cô lại hoàn toàn trái ngược nhau…
Cô giáo Tôn và Tưởng Ngải Đồng đều vui mừng, thậm chí còn phấn khích hơn cả cô nữa, nhưng Lương Thần không vui chút nào.
Nói cách khác, từ khi anh ta xem màn trình diễn đầu tiên của cô với tư cách là nhân vật chính thì anh ta đã không vui lắm, điều này đã đả kích cô rất lớn. Cô muốn chia sẻ niềm vui với người yêu của mình, nhưng người yêu của cô lại từ chối chia sẻ với cô.
Cô không biết tại sao anh ta lại không vui, cô đã hỏi anh ta nhiều lần nhưng anh ta không nói cho cô biết, vì vậy bọn họ đã cãi nhau rất nhiều.
Có lần họ cãi nhau dữ dội đến mức trong cơn giận dữ cô đã nói lời chia tay.
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất cô đòi chia tay anh ta. Anh ta rõ ràng đã rất hoảng sợ, thậm chí còn đỏ cả mắt, cuối cùng cũng tiết lộ sự thật, giọng nói cũng đầy hoảng sợ và nghẹn ngào: “Em ở trên sân khấu rất hoàn hảo, rất tỏa sáng, anh sợ sẽ không giữ được em.”
Lúc đó, cô đã bật khóc vì câu nói của anh ta, ngay lập tức hiểu được sự không hài lòng của anh ta.
Họ đã kề vai sát cánh trong nhiều năm và không thể rời xa nhau được.
Sau này, vì câu nói đó của anh ta, cũng để có thể có một mái ấm gia đình, cô đã từ bỏ cơ hội vào đoàn kịch nói, từ bỏ biểu diễn, từ bỏ sân khấu, phụ sự kỳ vọng nồng nhiệt của cô Tôn để kết hôn với anh ta, trở thành một nhân viên văn phòng cục thuế bình thường. Công việc này là công việc mà mẹ của Lương Thần muốn cô thi, vì bà ta cho rằng công việc này tử tế hơn làm diễn viên. Thực tế đây không phải là cuộc sống mà cô muốn chút nào, nhưng cô không hối hận, cô chỉ cảm thấy có lỗi với cô Tôn.
Cô sẽ không bao giờ quên được ánh mắt thất vọng của cô Tôn nhìn cô khi cô đến gửi thiệp cưới.
Vào ngày cưới của cô, cô Tôn cũng không đến.
Đây có lẽ là cái gọi là yêu càng sâu, hận càng nhiều.
Nhưng điều cô không ngờ là Lương Thần lại ngoại tình chỉ sau ba năm hôn nhân ngắn ngủi.
Cô gái đó cũng học diễn xuất, cô ta trông rất giống cô, hay nói cách khác thì cô ta trông rất giống cô trước đây, Lương Thần cũng chính miệng thừa nhận điểm này. Một Lâm Niệm Sơ từng tỏa sáng trên sân khấu, nhưng bây giờ cô đã không còn tỏa sáng nữa nên anh ta không yêu cô nữa, vì vậy đã tìm một thế thân khác để yêu.
Cô không hiểu, nếu anh ta yêu Lâm Niệm Sơ tỏa sáng thì tại sao anh ta lại bảo cô xa rời sân khấu? Tại sao lại giam cầm cô với cuộc sống nội trợ này chứ?
Mãi sau này cô mới nhận ra, người mà Lương Thần yêu nhất lại chính là bản thân anh ta.
Anh ta yêu Lâm Niệm Sơ tỏa sáng, lại sợ mất cô, vì vậy anh ta đã sử dụng gia đình như một nhà tù để bẫy cô ở bên cạnh mình.
Lâm Niệm Sơ khi đó cũng ngốc nghếch, thật sự cho rằng người Lương Thần yêu nhất chính là cô.
Nếu anh ta thực sự yêu cô, tại sao anh ta lại sẵn sàng để cô từ bỏ sân khấu yêu thích nhất của mình?
Trong cuộc hôn nhân thất bại này, có hai người mà cô thấy có lỗi nhất, một người là bản thân mình và người còn lại là cô Tôn, cho nên dù đã ly hôn rồi, cô cũng không dám liên lạc với cô Tôn vì cô không còn mặt mũi nào nữa.
Vì vậy, sau khi nghe câu nói này của Tưởng Ngải Đồng, Lâm Niệm Sơ sững sờ nhìn cô ấy.
Tưởng Ngải Đồng: “Vốn dĩ tớ không muốn nói cho cậu biết, nhưng lại nghe thấy cậu thở dài.”
Lâm Niệm Sơ phải thừa nhận rằng Tưởng Ngải Đồng chắc chắn là người hiểu cô nhất trên đời.
Sau một lúc im lặng, cô hỏi: “Cô Tôn… đã nói gì vậy?”
Tưởng Ngải Đồng mím môi, do dự một lúc, cuối cùng chọn nói ra sự thật: “Cô ấy nói rằng người lớn phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình, nếu cậu đã chọn con đường này thì không có chỗ cho sự hối tiếc, cô ấy tạm thời cũng không muốn gặp cậu…”
Nghe đến đây, trái tim Lâm Niệm Sơ chợt chùng xuống, nhưng ai ngờ lời nói của Tưởng Ngải Đồng đột nhiên thay đổi: “Nhưng cô ấy lại nói rằng cậu có thể làm lại từ đầu, đợi khi trở lại sân khấu sẽ có những tác phẩm hay hơn trước, lúc đó cậu có thể đến gặp cô ấy.”
Lâm Niệm Sơ sững sờ một lúc, sau đó hai mắt đỏ bừng, nước mắt tí tách tuôn ra, nhưng khóe miệng lại nhếch lên.
Thấy cô dở khóc dở cười, Tưởng Ngải Đồng không biết phải làm gì, vừa vội vàng lấy khăn giấy trong túi xách, vừa sốt sắng nói với vẻ bất lực: “Ôi chao, sao cậu lại khóc vậy? Tuyến lệ phát triển như vậy từ lúc nào thế?”
Lâm Niệm Sơ dùng khăn giấy mà cô ấy đưa cho để lau nước mắt, khịt mũi rồi trả lời: “Tớ cũng không biết, gần đây tớ luôn đa cảm như vậy.” Vừa dứt lời, bụng dưới của cô đột nhiên đau nhói, đau đến nỗi cô gập cả eo lại: “Có lẽ bà dì sắp đến rồi.”
Tưởng Ngải Đồng trừng cô: “Bà dì đến mà cậu còn dám ăn kem nữa hả?” Cô ấy lại liếc nhìn cốc kem rỗng trên tay vịn, nói chắc nịch: “Lần này cậu nhất định sẽ đau chết luôn.”
Bài hát cuối của bộ phim đã kết thúc, những khán giả không muốn rời đi đã lần lượt đứng dậy rời đi, Lâm Niệm Sơ Tưởng Ngải Đồng cũng đứng dậy khỏi ghế: “Nửa năm nay kinh nguyệt của tớ không đều, vì thế không ngờ lại đến vào hôm nay. “
Tưởng Ngải Đồng: “Cậu không đi bệnh viện khám à?”
Lâm Niệm Sơ: “Tớ khám hai tháng trước rồi.” Khi đó, cô đang đòi ly hôn với Lương Thần, hai tháng rồi mà kinh nguyệt của cô vẫn chưa đến, nhưng cô rất chắc chắn rằng mình không phải mang thai, vì bọn họ đã ly thân từ khi cô phát hiện ra Lương Thần lừa dối mình. Vì vậy cô đã đến bệnh viện khám: “Bác sĩ nói rằng là do cảm xúc của tớ ảnh hưởng đến hệ thống nội tiết, bảo tớ nên nghĩ thông suốt mọi chuyện.”
Tưởng Ngải Đồng đột nhiên bị chọc cười: “Cậu bây giờ vẫn chưa nghĩ thông suốt à? Tớ còn tưởng rằng cậu đã nghĩ thông từ lâu rồi chứ, nếu không sẽ không dây dưa với Trình Nghiễn.”
Lâm Niệm Sơ: “Tớ cũng nghĩ bản thân đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng nó không đến thì tớ cũng làm gì được đâu?”
Tưởng Ngải Đồng cười, nói đùa: “Cậu đừng trúng số nhé.”
Trong lòng Lâm Niệm Sơ bỗng nhiên hoảng hốt, như bị sét đánh, ba hồn sáu vía lập tức chỉ còn lại một nửa, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, dứt khoát nói: “Không thể nào, anh ấy đeo hai lớp lận.”
Tưởng Ngải Đồng im lặng một lúc, muốn nói lại thôi.
Mặc hai lớp dễ bị mòn, nhất là trong những tình huống kịch liệt nên nguy cơ mang thai càng cao hơn.
Vốn dĩ cô ấy muốn phổ cập kiến thức khoa học cho Lâm Niệm Sơ, nhưng lại sợ làm cô sợ, hơn nữa bây giờ bà dì của cô đang đến, nói thì cũng có ích lợi gì đâu? Vậy nên cô ấy đành im lặng.
Cả hai đều không có băng vệ sinh trong túi, vì vậy sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, hai người đến Watsons trước, mua một gói băng vệ sinh, sau đó đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi vào nhà vệ sinh, Lâm Niệm Sơ cởi quần và nhận ra rằng bà dì vẫn chưa đến. Sau đó cô chợt nghĩ đến phản ứng buồn nôn và thường nôn sau khi thức dậy vào sáng sớm trong mấy ngày gần đây, cô lại bối rối một hồi, cứ lo lắng cái miệng quạ của Tưởng Ngải Đồng sẽ thành hiện thực, nhưng lại nhanh chóng tự an ủi mình: Bụng đã đau rồi, chắc cũng sắp đến thôi, không thể có thai được.
Hơn nữa, thể chất của cô vốn rất yếu, thầy thuốc Trung y nói là do thể hàn khí khư, vốn không dễ thụ thai. Nên sau khi kết hôn, cô và Lương Thần cũng không vội có con, vẫn luôn tịnh dưỡng cơ thể.
Trình Nghiễn đỉnh đến mức nào, đeo hai lớp vẫn có thể khiến một người như cô mang thai?
Cô không tin vào chuyện ma quỷ này!
Cô xé băng vệ sinh ra rồi dán vào quần lót để đề phòng bà dì bất ngờ tấn công.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cả hai dạo quanh trung tâm mua sắm vài vòng, bất ngờ nhìn thấy một tờ quảng cáo về phòng chơi giết người theo kịch kinh dị dán trên tường ở lối ra của tầng một.
Lâm Niệm Sơ chưa bao giờ chơi trò giết người theo kịch bản, vì vậy hơi có hứng thú, hỏi Tưởng Ngải Đồng: “Cậu muốn chơi không?”
Tưởng Ngải Đồng đã từng chơi với lão Đoạn vài lần, cảm thấy cũng khá thú vị nên đáp: “Cậu muốn không? Muốn thì đi thôi, dù sao cũng đang rảnh.”
Lâm Niệm Sơ vỗ tay: “Đi!”
Phòng giết người theo kịch bản kinh dị này nằm trong một tòa nhà văn phòng bên cạnh trung tâm mua sắm. Theo địa chỉ trên quảng cáo, cả hai đi thang máy lên tầng 16, lần theo bảng chỉ dẫn trên tường để tìm đến phòng chơi giết người theo kịch bản có tên “Khốc Dã Lạc”.
Vừa bước vào sảnh, Lâm Niệm Sơ đã sững người vì nhìn thấy Trình Nghiễn một lần nữa…
Vân Sơn là nơi ma quỷ à? Có thể gặp nhau hai lần trong một ngày?
Ngay lúc đó, cô thậm chí bắt đầu hoài nghi chủ nghĩa duy vật mà mình đã tin nhiều năm, trên thế giới này chắc chắn có ma!
Trình Nghiễn và Trình Mặc ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế sô pha màu đen ở giữa sảnh, Trình Mặc đang cầm trên tay một cốc nho mọng nước của Heytea.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Niệm Sơ, Trình Nghiễn cũng sửng sốt, trong lòng cũng ngạc nhiên không kém Lâm Niệm Sơ.
Mẹ nó chứ, Vân Sơn đúng là một nơi ma quỷ!
Trình Mặc nhìn anh trai đang ngồi bên cạnh, rồi nhìn cô gái đang đứng ở cửa, không nói gì, cô bé nâng cốc lên nhấp một ngụm nước nho.
Tưởng Ngải Đồng không biết vừa rồi hai người bọn họ đã gặp nhau trong nhà hàng, nhưng cô ấy cũng rất ngạc nhiên, không ngờ lại gặp Trình Nghiễn ở đây.
Chết tiệt, ác duyên!
Không không không, là Vân Sơn có ma quỷ, đáng lẽ vừa rồi bọn họ không nên nhắc tới Trình Nghiễn trong rạp chiếu phim!
Bốn người đang ngượng ngùng nhìn nhau thì người phụ trách tiệm đi tới, cô gái mặc quần áo JK bước tới chỗ Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng, lịch sự hỏi: “Hai chị đến đây chơi phải không? Chỉ có hai người thôi ạ?”
Lâm Niệm Sơ gật đầu: “Ừm.”
Cô gái JK nhìn Trình Nghiễn và Trình Mặc đang ngồi trên ghế sô pha, nói với Lâm Niệm Sơ: “Hai người đó cũng đến đây chơi, hay là bốn người lập nhóm bốn nhé? “
Lâm Niệm Sơ đang do dự, nhưng Tưởng Ngải Đồng lại từ chối không chút do dự: “Thôi, chúng tôi…” Tuy nhiên, cô ấy chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên đã bị cô bé cắt ngang: “Em muốn chơi.”
Tưởng Ngải Đồng: “…”
Trình Mặc ngồi trên sô pha ngước cằm lên nhìn Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng, trong đôi mắt hạnh nhân sẫm màu ánh lên sự nài nỉ: “Chị ơi, hai chị hãy chơi chung với anh em bọn em đi, bọn em đã đợi rất lâu rồi, xin hai chị đấy.”
Trình Nghiễn kinh ngạc nhìn em gái mình.
Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng nhìn nhau, họ không thể từ chối lời cầu xin của cô em gái dễ thương như vậy.
Vài giây sau, Tưởng Ngải Đồng nói với em gái: “Cho bọn chị hai phút để thảo luận.” Nói xong, cô ấy móc cổ Lâm Niệm Sơ rồi dứt khoát kéo cô ra khỏi cửa.
Trình Nghiễn hơi nhíu mày, khó hiểu nhìn em gái: “Không phải em không muốn chơi à?”
Một phút trước khi Lâm Niệm Sơ vào cửa, cô bé còn nói không muốn chơi và muốn về nhà làm bài tập, nhưng anh không đồng ý. Bởi vì em gái anh quá hướng nội, không thích nói chuyện hoặc chủ động giao tiếp với người khác, cũng không thường xuyên ra ngoài chơi, vì vậy anh muốn cô bé chơi một lần để rèn luyện kỹ năng giao tiếp của cô bé.
Trình Mặc hai tay cầm cốc trà sữa, nói nhỏ: “Em cảm thấy anh muốn chơi với chị đó.”
Trình Nghiễn: “…”
Lâm Niệm Sơ bị Tưởng Ngải Đồng kéo đến cửa, suýt chút nữa đã bị cô ấy bóp chết: “Cậu đang làm gì vậy?”
Tưởng Ngải Đồng buông cô ra, sau đó nghiêm túc hỏi: “Cậu muốn chơi với anh em nhà bọn họ sao? Nếu cậu không muốn thì đi ngay cho đỡ ngượng.”
Lâm Niệm Sơ do dự một chút nói: “Sao không chơi, cô bé đã nài nỉ chúng ta như vậy rồi.”
Tưởng Ngải Đồng liếc cô một cái: “Cậu muốn chơi với em gái người ta hay với anh trai cô bé thế?”
Tớ muốn chơi với tên yêu nghiệt đó sao?
Mắc cười ghê!
Tớ muốn tránh xa anh ta còn không kịp đây này!
Lâm Niệm Sơ cạn lời: “Cậu đừng nghĩ bậy bạ nữa.”
Tưởng Ngải Đồng: “…”
Lâm Niệm Sơ lại thở dài: “Đừng hành động bừa bãi.”
Tưởng Ngải Đồng lần này không nói đùa nữa, nghiêm túc trả lời: “Nếu như cậu thật sự thích Trình Nghiễn, tớ sẽ là người đầu tiên không đồng ý.”
Lâm niệm Sơ không thể không hỏi: “Tại sao?”
Tưởng Ngải Đồng trợn to hai mắt nhìn cô: “Còn hỏi tại sao nữa? Trong lòng cậu cũng rõ mà.”
Lâm niệm Sơ hơi do dự, nói: “Anh ta có thể đã thực sự từ bỏ Hạ Mộng Tùng rồi, hôm đó anh ta đến đoàn phim để tìm hạ Mộng Tùng, 80% là do có lý do khác.”
Tưởng Ngải Đồng khịt mũi coi thường: “Có thể là nguyên nhân gì nữa? Bây giờ cậu đã bắt đầu nói đỡ cho anh ta rồi à?”
“Tớ không nói đỡ cho anh ta, tớ đang nói sự thật.” Lâm Niệm Sơ nói: “Có một cảnh Hạ Mộng Tùng tát vào mặt tớ. Trước khi cảnh quay bắt đầu, cô ta đã đến gặp tớ và nói “Nếu tôi đánh cô đau thì có phải cô lại đến mách Trình Nghiễn, bảo anh ấy hỏi tội tôi không?”. Bắt đầu từ lúc đó là tớ đã hoài nghi chuyện Hạ Mộng Tùng không còn bắt nạt tớ rất có khả năng là do Trình Nghiễn đã cảnh cáo cô ta.”
Phản ứng đầu tiên của Tưởng Ngải Đồng là tức giận hỏi: “Cô ta thật sự dùng tay tát cậu?”
Lâm Niệm Sơ lắc đầu: “Không có, bởi vì tớ đã nhắc nhở cô ta rằng cảnh tiếp theo là cảnh tớ tát cô ta, bảo cô ta trước khi xuống tay nên cân nhắc cho kỹ”
Tưởng Ngải Đồng không khỏi giơ ngón tay cái lên: “Chị đại!”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Sao lại chị đại nữa rồi?
Mình thực sự rất giống chị đại à?
Mình rõ ràng là một người phụ nữ hiền lành!
Lúc này, cô gái JK bất ngờ bước ra từ cửa tiệm, hỏi hai người bọn họ rằng: “Hai chị quyết định xong chưa?”
Lần này Tưởng Ngải Đồng không từ chối, mà chỉ nhìn Lâm Niệm Sơ.
Lâm Niệm Sơ trả lời: “Chơi chứ.”
Cô gái JK nói: “Được, vậy hai người vào chọn kịch bản đi.”
Sau đó hai người họ đi theo cô ấy trở lại cửa tiệm, ngồi quanh ghế sô pha cùng với Trình Nghiễn và em gái anh, cùng nhau chọn kịch bản.
Kịch bản bốn người tổng cộng có năm cái, Trình Nghiễn từ đầu đến cuối vẫn chưa bày tỏ ý kiến của mình. Bởi vì ở trước mặt ba người phụ nữ thì lời nói của một người đàn ông không quan trọng chút nào, cũng không có ai hỏi ý kiến của anh, chỉ coi anh như không khí.
Trình Mặc cũng không chủ động bày tỏ ý kiến của mình, nhưng vẫn có cảm giác tham gia hơn anh trai mình một chút, bởi vì Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng sẽ hỏi ý kiến của cô bé.
Người tham gia chính chủ yếu là Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng, cuối cùng hai người họ đã quyết định kịch bản mang tên “Chung cư hoa hồng”.
Trước khi bắt đầu chơi phải thanh toán một người 100 tệ, tuy nhiên, khi hai người lấy điện thoại di động ra và chuẩn bị thanh toán thì cô gái JK đã chỉ vào Trình Nghiễn, cười và nói với hai cô: “Vừa rồi khi hai người đang chọn kịch bản thì anh này đã thanh toán rồi.”
Lâm Niệm Sơ bất ngờ nhìn Trình Nghiễn, cô chợt nghĩ đến một bữa tối nào đó cách đây một tháng, cô vốn đã định thanh toán hóa đơn, nhưng Trình Nghiễn lại lặng lẽ thanh toán luôn rồi.
Tên yêu nghiệt này đôi khi cũng không phải quá phiền phức.
Tưởng Ngải Đồng lập tức nói: “Tôi mời hai anh em đi uống trà sữa.”
Trình Mặc không nói mà chỉ lặng lẽ nâng quả nho mọng nước trong tay lên.
Tưởng Ngải Đồng: “…”
Chị phát hiện em gái đây là một người không nói nhiều nhưng lúc nào cũng lặng lẽ làm những việc lớn.
Lâm Niệm Sơ không thể nhịn được cười, sau đó nói với Trình Nghiễn: “Cảm ơn.”
Trình Nghiễn từ trên ghế sô pha đứng lên, anh mặc quần jean xanh với đôi chân thon dài thẳng tắp: “Không có gì.” Hôm nay anh ăn mặc khá đơn giản, áo sơ mi trắng không cài kín, hai cúc trên cùng không cài, đường viền cổ phẳng, cổ áo hơi hở, đường vai thon gọn và săn chắc, thấp thoáng xương quai xanh gợi cảm.
Có thể là bởi vì ở cùng với em gái, sự lười biếng trên người đã được kiềm chế rất nhiều, dù sao cũng trở nên trưởng thành và vững vàng hơn một chút, nét mặt cũng không quá mê người mà có chút lạnh lùng khó gần.
Ngay khi Lâm Niệm Sơ cảm khái hôm nay anh nhìn có chút giống con người rồi thì Trình Nghiễn lập tức nói thêm: “Cô còn nợ tôi một bữa cơm đấy.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Hừ, quả nhiên không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.
Cô gái JK mím môi cười rồi đưa họ vào phòng bốn người, ở giữa có một chiếc bàn vuông, trên bàn có các thẻ ký tự và chữ viết tương ứng.
Trong kịch bản của “Chung cư hoa hồng” chỉ có một vai nam duy nhất, chỉ có thể để Trình Nghiễn đảm nhận.
Ba vai còn lại là quản lý chung cư, cô em gái nhà bên và bà chủ nhà.
Cô em gái nhà bên nhất định là Trình Mặc, Tưởng Ngải Đồng chọn người quản lý chung cư, Lâm Niệm Sơ chọn người bà chủ nhà.
Sau khi phân vai xong thì đi thay quần áo
Lúc này, Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiễn mới nhận ra rằng nhân vật mà họ chọn thực ra là vợ chồng, một trong những đạo cụ là chiếc nhẫn cưới.
Trang phục và đạo cụ thật tỉ mỉ… tỉ mỉ đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiễn xấu hổ nhìn hộp nhẫn trước mặt, không khí như đông cứng lại.
Một lúc lâu sau, Lâm Niệm Sơ lên tiếng trước: “Nếu không thì… khỏi đeo, cũng không ảnh hưởng gì.”
Trình Nghiễn nhìn cô và trả lời: “Diễn viên giỏi đều cần có sự kính trọng nghề nghiệp.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Hừ, anh đang khiêu khích ai đấy?
Cô hừ lạnh: “Tôi là người chuyên nghiệp, chủ yếu là vì sợ anh không quen.”
Trình Nghiễn không nói gì, chỉ cầm chiếc nhẫn nam lên rồi đeo vào ngón áp út của tay trái, sau đó đưa tay ra trước mặt Lâm Niệm Sơ: “Không sao, khá hợp.”
Ngón tay của anh trắng và mảnh mai, các đốt ngón tay rõ ràng, một bàn tay đẹp tiêu chuẩn như tranh vẽ, khá bắt mắt.
Chiếc nhẫn bạc giống như một chiếc vòng bạc ma thuật, lập tức kiềm chế khí chất đàn ông độc thân không kiêng dè trên người anh, biến anh thành một người đàn ông trưởng thành đã có gia đình.
Lâm Niệm Sơ còn đang do dự, lúc này Trình Nghiễn lại đột nhiên nói với cô: “Sao nào? Không dám à? Không dám thì thôi vậy.”
Tưởng Ngải Đồng đã đi vào nhà vệ sinh, Mặc Mặc thay quần áo xong rồi đi ra ngoài, lúc này trong phòng đạo cụ chỉ có hai người bọn họ.
Giọng anh nghe rất hay, trầm và từ tính, ở trong một căn phòng yên tĩnh nghe càng hấp dẫn hơn, nhưng giọng điệu cố tình kéo dài đó cũng rất gợi đòn.
Giọng đầy khiêu khích!
Lâm Niệm Sơ cười khẩy, dứt khoát nhặt chiếc nhẫn nữ và đeo nó vào ngón áp út của bàn tay phải để chứng tỏ rằng cô là một diễn viên giỏi rất kính trọng nghề nghiệp.
Điều khiến cô ngạc nhiên là chiếc nhẫn lại rất vừa vặn.
“Tôi lớn như thế này rồi, không có chuyện gì tôi không dám làm hết!” Cô trợn mắt nhìn Trình Nghiễn rồi quay người rời đi. Nhưng khi sắp ra đến cửa, Trình Nghiễn đột nhiên hỏi cô: “Cô là hung thủ hả? “
Lâm Niệm Sơ sửng sốt, bất lực nói: “Tôi vẫn chưa đọc kịch bản mà.”
Trình Nghiễn nghiêm nghị nói: “Thế này đi, cô gọi tôi một tiếng anh, cho dù cô có thật sự là hung thủ thì tôi cũng sẽ không bỏ phiếu cho cô, cô cũng đừng bỏ phiếu cho tôi, chúng ta đều thắng.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Tên yêu nghiệt nhà anh nghĩ hay quá ha!
Cô khinh khỉnh khịt mũi: “Trước giờ tôi chưa từng tham gia vào những vụ giao dịch đen tối.”
Trình Nghiễn nghiêm túc nhắc nhở: “Cô chắc chưa? Sau khi bước ra khỏi căn phòng này thì hối hận cũng đã muộn rồi.”
Lâm Niệm Sơ phớt lờ anh rồi bước ra khỏi phòng đạo cụ với cái đầu ngẩng cao, khắp cơ thể đều tỏa ra ánh sáng của chính nghĩa.
Trình Nghiễn mỉm cười nhìn bóng lưng cô rồi đi theo cô trở về phòng.
Sau khi cả bốn người đều có mặt, người chủ trì bước vào phòng.
Trình Nghiễn và Trình Mặc ngồi cạnh nhau.
Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng ngồi cạnh nhau.
Lúc này Trình Nghiễn đột nhiên nói: “Chơi thế này chán ngắt, chúng ta đánh cược đi.”
Lâm Niệm Sơ sững sờ một lúc, trong lòng đột nhiên có một dự cảm xấu.
Tưởng Ngải Đồng thì lại rất hứng thú: “Nói đi Tổng giám đốc Trình, đánh cược thế nào?”
“Hung thủ thua cuộc phải gọi ba người còn lại là bố, hung thủ chiến thắng thì ba người còn lại lần lượt gọi hung thủ là bố.” Cuối cùng, Trình Nghiễn nói thêm: “Việc thắng hay thua của Mặc Mặc tính cả vào tôi.”
Lâm Niệm Sơ nhìn chằm chằm vào Trình Nghiễn đang ngồi đối diện cô, trong lòng tức giận thầm hỏi: Tại sao vừa rồi anh không nói cho tôi biết?
Nếu cô biết sẽ phải đánh cược thì không phải là cô không thể thực hiện vụ giao dịch này!
Trình Nghiễn ngước mắt liếc nhìn cô, trong đôi mắt đẹp như hoa đào nở nụ cười xấu xa, như đang nói với cô: Giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
Lâm Niệm Sơ tức giận: “Tôi không đồng ý.”
Trình Nghiễn: “Ý kiến phản đối của cá nhân không tính, giơ tay biểu quyết đi. Thiểu số theo đa số, người nào đồng ý thì giơ tay.” Nói xong, anh liền giơ tay đầu tiên, nhàn nhã nhìn Lâm Niệm Sơ.
Thấy vậy, Trình Mặc lập tức giơ tay lên.
Lâm Niệm Sơ nhìn chằm chằm Tưởng Ngải Đồng bên cạnh, ra lệnh: “Nếu là bạn thì không được giơ tay!”
Tưởng Ngải Đồng im lặng một lát: “Bạn à… Xin lỗi nha, lát nữa tớ có thể trở thành bố của cậu đấy.” Nói xong, cô ấy giơ tay lên: “Chơi mà thêm cá độ mới thú vị chứ! “
Lâm Niệm Sơ tức giận: “Đồ phản bội! Tuyệt giao!”
Trình Nghiễn không nhịn được cười: “Ba thắng một, trò chơi bắt đầu, người nào chơi xấu thì người đó là cháu.”
Lâm Niệm Sơ không thể chịu nổi dáng vẻ kiêu ngạo của anh: “Bây giờ anh nên cầu nguyện anh đừng lấy thẻ hung thủ, nếu không mấy người bố này của anh sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
Người chủ trì bắt đầu trò chơi, mọi người bắt đầu đọc kịch bản theo quy trình.
Khi Lâm Niệm Sơ đọc kịch bản vẫn đang tức, trong đầu toàn nghĩ một lát nữa thôi Trình Nghiễn sẽ gọi cô là bố, gọi một lần không đủ, phải gọi mười lần mới đủ!
Tuy nhiên khi đang đọc, cô chợt thấy có gì đó không ổn…
*Tác giả có điều muốn nói:
Trình Nghiễn: “Gọi bố đi”
Lâm Niệm Sơ: “Mơ đi!”
Trình Nghiễn: “Anh đang nói với đứa trong bụng của em đấy.”
Lâm Niệm Sơ: “…”