Mùa Xuân Thứ Hai

mua-xuan-thu-hai-truong-bat-nhat-2

Chương trước Chương Sau

Chương 2

Sáng hôm sau, Lâm Niệm Sơ vừa mở mắt đã thấy người đàn ông yêu nghiệt đang nằm bên cạnh cô, phản ứng đầu tiên là bàng hoàng, mờ mịt, sau đó là luống cuống. Cô nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, mới nhớ ra là tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi gặp ở quán bar, hai người bọn họ đấu khẩu kịch liệt một trận, người này nóng nảy hơn người kia, chỉ muốn ấn đầu của đối phương xuống đất rồi cà, mãi cho đến khi một trong hai chủ động nhận thua và gọi người còn lại là bố mới thôi.

Nhưng mà với những người đang trong trạng thái nóng nảy mà nói thì nhận thua là chuyện không thể nào, chỉ có thể quyết định thắng bại bằng thực chiến. Thế là hai người bọn họ ăn nhịp với nhau mà đến khách sạn.

Lâm Niệm Sơ nhớ rõ cuộc chiến của bọn họ bắt đầu lan ra là từ trong thang máy.

Phòng ở lầu 12, trong thang máy chỉ có hai người họ. Còn chưa ra khỏi thang máy, hai người đã ôm hôn nhau, hôn đến củi khô lửa bốc khó buông khó lìa. Nhưng mà nụ hôn này lại không mang theo bất cứ tình cảm nào, không có tình yêu chỉ có dục vọng. Hoặc có thể nói, chỉ là muốn thông qua bản năng nguyên thủy nhất để trút sự kiềm nén và nóng nảy trong lòng ra.

Sau khi ra khi ra khỏi thang máy, họ vẫn tiếp tục ôm hôn đến cửa phòng. Sau khi dùng thẻ phòng mở cửa, ngay cả đèn cũng không bật, hai người bọn họ đã quấn lấy nhau vào trong căn phòng tối đen.

Chuyện kế tiếp thì đã thuận lý thành chương.

Hai người cô nam quả nữ mang thuộc tính “Nóng nảy” giống nhau va chạm vào nhau, chắc chắn là chẳng ai phục được ai, chỉ muốn thuần phục đối phương, như vậy mới có thể trút những cảm xúc kìm nén không biết đặt ở đâu ở trong lòng ra. Kết quả là đêm nay quả thật có thể dùng “Bản năng nguyên thủy” để hình dung.

Hai bọn họ chiến thẳng đến khi kiệt sức mới kết thúc.

Lâm Niệm Sơ thức dậy, người đàn ông yêu nghiệt còn đang ngủ. Ngủ mà nhan sắc cũng rất yêu nghiệt, màu da lạnh lùng trắng trẻo như ngọc, lông mi dày hơi vểnh lên, cái mũi cao thẳng, đôi môi đỏ như son, nhưng lại mang theo vẻ lạnh lùng.

Cái cổ thon dài, xương quai xanh cùng cơ ngực săn chắc rộng lớn còn lộ ở ngoài chăn.

Giá trị nhan sắc này, không thể nói là nghiêng nước nghiêng thành nhỉ, nhưng có thể nói là điên đảo chúng sinh.

Cô nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh một hồi nữa, ấn đường hơi nhíu lại, cố gắng nhớ lại một lúc lâu, cuối cùng mới nhớ ra tên người đàn ông cùng trải qua đêm xuân với mình vào tối hôm qua là Trình Nghiễn.

Cái tên thì rất có học thức, nhưng người lại kém hơn cái tên, không hề có một chút văn nhã nào, cũng không dịu dàng, qua quýt thô bạo cực kỳ, hành động bừa bãi.

Lâm Niệm Sơ khẽ thở dài, xốc chăn lên, đỡ cả người đau mỏi rời khỏi giường, nghĩ thầm: đây chính là hậu quả khi ngủ với trai tân.

Sau khi đi vào phòng vệ sinh, cô mở vòi nước ra bắt đầu tắm.

Nhiệt độ nước nóng rất cao, xối ào lên làn da lạnh lẽo, khơi lên từng trận đau rát.

Nhưng Lâm Niệm Sơ cũng không điều chỉnh nhiệt độ, vẫn đứng im dưới vòi sen, nhắm mắt lại buông lỏng người.

Có thể là bởi vì tối qua mình buông thả, cảm xúc tiêu cực được trút đi không ít, bây giờ cô không nóng nảy như vậy nữa, thậm chí còn có thể nói là tâm lặng như nước.

Ngâm mình trong nước ấm một lúc như pho tượng ngọc đường cong lả lướt, cô thở phào một hơi, sau đó mở to mắt bắt đầu tắm rửa.

Lúc cô cúi đầu chà rửa thân thể, mới phát hiện những mảng xanh tím trước ngực mình, mẹ nó giống như bị cưỡng hiếp vậy.

Ngay lúc Lâm Niệm Sơ cảm thấy mình bị lỗ nặng rồi, đột nhiên chú ý tới kẽ móng tay của mình.

Mười ngón tay, trong mỗi một kẽ ngón tay đều có tơ máu đỏ.

Đây là sao nhỉ? Sao móng tay lại đổ máu vậy ta?

Cô vội vàng dùng nước xối vào. Không đau, hơn nữa máu bẩn rất nhanh đã được xối sạch, điều này đã nói lên một điều, là máu trong móng tay không phải là của mình.

Vậy chỉ có một khả năng…

Xem ra tối hôm qua đúng là rất kịch liệt.

Lâm Niệm Sơ thở dài một hơi. Cô không thể thừa nhận, đúng là mình đói khát rồi, dù sao thì cô đã không sinh hoạt vợ chồng hơn nửa năm rồi.

Lần đầu tiên phát hiện Lương Thần ngoại tình là nửa năm trước. Trước đó Lương Thần còn ra ngoài công tác suốt, ròng rã hai tháng không về nhà.

Ngày kỷ niệm kết hôn đó, vì muốn cho Lương Thần một sự bất ngờ, cô đã tự mình đi đến thành phố mà anh ta đang đi công tác. Thế mà trước cổng khách sạn anh ta đang ở tạm, cô lại nhìn thấy cảnh anh ta đang ôm ôm ấp ấp với một người phụ nữ đi về phía cửa chính khách sạn.

Tình cảnh lần đó rất xấu hổ.

Khoảnh khắc đó, thế giới của cô gần như sắp sụp đổ.

Để tránh xấu hổ, cũng có lẽ là bởi vì không có dũng khí đối mặt với sự thật, cô đã lựa chọn trốn tránh. Cô quay đầu chạy, nhưng nước mắt cứ chảy. Thậm chí cô cũng không ý thức được mình đã khóc, chỉ cảm thấy thế giới trước mặt rất mơ hồ, giống như là một cơn ác mộng không thể mở mắt.

Lương Thần lập tức buông cô gái kia ra, chạy như điên đuổi theo cô, nắm lấy cổ tay cô, thất kinh nói với cô: “Niệm Sơ, em nghe anh giải thích đã, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu.”

Anh ta giải thích rằng cô gái kia là đồng nghiệp của anh ta, tối hôm qua tụ họp, cô ta uống quá chén, cho nên anh ta mới phải hộ tống cô ta tới khách sạn.

Có thể là do không hề bắt gian tại giường, hoặc cũng có thể là do cô hèn nhát, cũng có thể là do cô vẫn còn ôm một tia hy vọng với Lương Thần, cho nên cô đã không chú ý tới mặt mũi của cô gái kia, tin vào lời giải thích của Lương Thần.

Nhưng đây đều là lừa mình dối người, bởi vì suy nghĩ chân thực nhất nơi đáy lòng là không tin anh ta, cho nên từ ngày đó, cô đã không cho anh ta chạm vào cô nữa. Cho dù có bất cứ sự tiếp xúc thân thể nhỏ bé nào cũng không được, bởi vì cô thấy ghê tởm.

Mãi cho đến hai tháng trước, ngày lễ Giáng Sinh đó, vốn là cô muốn nói chuyện thẳng thắn với Lương Thần, muốn cố gắng tiếp tục đoạn hôn nhân này. Thế nhưng cô gái kia lại tìm đến cửa, khóc nói với hai người bọn họ rằng cô ta đã mang thai, đã một tháng rồi, còn khóc lóc cầu xin cô tha thứ.

Kẻ thứ ba tung con bài lớn, cô thua hoàn toàn, cũng vào lúc đó cô mới hiểu được rằng Lương Thần luôn lừa cô. Từ nửa năm đó, anh ta không chỉ không hề cắt đứt quan hệ với cô gái này, mà còn làm cho cô ta lớn bụng.

Từ đó, cô hoàn toàn chết tâm với hôn nhân và Lương Thần, không chút do dự trực tiếp đưa ra đơn ly hôn. Lúc này Lương Thần lại không giải thích cũng không giữ cô lại, phối hợp ly hôn, hơn nữa còn dọn khỏi nhà.

Một tuần trước, lúc cầm giấy chứng nhận ly hôn ra khỏi cục dân chính, cuối cùng cô cũng hỏi vấn đề mà cô không dám nghĩ tới kia: “Cô gái kia rất giống với tôi, không phải sao? Hình như cô ta cũng là sinh viên chuyên ngành biểu diễn nhỉ?”

Lương Thần trầm mặc rất lâu, sau đó mới trả lời câu hỏi của cô: “Cô ấy rất giống em của vài năm trước.”

Đây cũng là lý do anh ta ngoại tình.

Câu trả lời này hoàn toàn đâm vào tim cô, còn đâm xuyên qua tim cô.

Đúng vậy, kẻ thứ ba này rất giống mình thời sinh viên.

Lâm Niệm Sơ trước khi kết hôn cũng ngây thơ năng động giống như cô gái này, một cái nhíu mày hay một nụ cười đều mang theo phong tình vạn chủng. Nhưng mà cuộc sống hôn nhân ba năm đã vắt kiệt hết linh khí trên người cô, khiến cô từ một hoa khôi của khoa, từ một thiên tài sân khấu kịch trong miệng của các thầy cô chuyên ngành, trở thành một bà chủ gia đình nhạt nhẽo 9h vào làm 5h tan ca.

Cô vẫn luôn rất muốn có một gia đình, bởi vì từ nhỏ cô đã không có nhà. Bố mẹ ly hôn, mỗi người lại có một mái ấm mới riêng, có đứa con mới, vì vậy cô đã trở thành người thừa thãi.

Cô tưởng rằng sau khi kết hôn với Lương Thần là có thể có nhà rồi, cho nên cô vì tình yêu và gia đình mà vứt bỏ giấc mơ của mình. Bị mất linh khí, nhưng không thể đổi lấy một gia đình hoàn chỉnh, ngược lại còn đổi lấy sự phản bội.

Lương Thần ghét một Lâm Niệm Sơ không hề có linh khí bên cạnh, lại đi tìm một Lâm Niệm Sơ có chứa linh khí thứ hai.

Thật đáng buồn cười.

Bạn nói anh ta chung thủy đúng không? Anh ta đi tìm một thế thân đấy thôi. Bạn nói anh ta không chung thủy đúng không? Anh ta đi tìm một thế thân đấy thôi.

Nghĩ đến đây, Lâm Niệm Sơ nhếch môi, nở một nụ cười giễu cợt.

Sau khi tắm xong, cô lau khô thân thể, đứng trước gương, dùng máy sấy sấy tóc. Lúc chuẩn bị mặc quần áo cô mới nghĩ đến thân thể trần như nhộng của mình. Quần áo cũng không mang theo, cô đành phải bọc áo choàng tắm màu trắng của khách sạn ra ngoài.

Vừa đi ra khỏi cửa phòng tắm, cô đã bị hình ảnh trước mặt làm cho kinh hãi.

Trình Nghiễn không hề mặc gì cả, cả người trần truồng đứng bên vách tường trước cái kính, lưng hướng về tấm kính, đầu quay ra sau, nhíu mày nhìn về phía sau lưng mình.

Vẻ mặt Lâm Niệm Sơ chết lặng.

Dáng người anh tuyệt thật đấy, nhưng cũng không đến mức mới sáng sớm đã bắt đầu khỏa thân thưởng thức bản thân vậy chứ?

Cô không thể nhịn được nữa nên hỏi: “Sao anh không mặc quần áo?”

Trình Nghiễn liếc nhìn Lâm Niệm Sơ, phơi tấm lưng của mình cho cô xem, tức giận nói: “Mẹ nó cô là con mèo à?”

Trên tấm lưng trắng nõn của anh chi chít những vết máu vừa dài vừa mảnh, trong đó còn rải rác vô số vết máu bị móng tay cấu ra, trông vô cùng thảm thiết, quả thực giống như là bị mèo yêu cào vậy.

Lâm Niệm Sơ hơi xấu hổ: “Hay là, anh vẫn nên mặc quần áo vào trước đi.”

“Ông đây muốn đi tắm.” Trình Nghiễn cũng không quay đầu lại mà đi tới phòng vệ sinh, “Ầm” một tiếng đóng cửa lại.

Lâm Niệm Sơ nhìn chằm chằm vào cửa phòng vệ sinh, nội tâm có hơi kinh ngạc: rốt cuộc yêu nghiệt này đã gặp phải chuyện gì thế? Sao còn nóng nảy hơn người bị cắm sừng siêu to là cô thế này?

Xem ra chuyện không như ý ở đời người, không mười thì cũng tám chín ha.

Cô cảm khái đời người một lúc, sau đó bắt đầu mặc quần áo. Trước tiên mặc nội y, sau đó mặc cái áo len màu kem rồi mặc cái quần jeans màu lam, tiếp sau đó ngồi bên giường mang giày.

Đây là một đôi boot da màu đen qua đầu gối, mang vào có hơi phiền toái.

Vừa mang giày xong, còn chưa kịp ngồi dậy thì di động của cô đột nhiên rung lên. Cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, cô liếc mắt nhìn, là tin nhắn wechat Lương Thần gửi đến: [Khoảng 11h giờ anh về nhà.]

Anh ta sẽ về nhà để lấy những thứ còn lại.

Lâm Niệm Sơ nhìn giao diện wechat, cảm xúc nóng nảy lại bốc lên, ấn đường nhíu chặt lại.

Bây giờ cô không hề muốn có bất cứ quan hệ nào với Lương Thần, lại càng không muốn ở cùng trong một căn phòng với anh ta. Cho dù chỉ có 5 phút, không vì gì khác, chỉ đơn giản là cô vẫn chưa vượt qua được rào cản trong lòng.

Tình cảm mười năm, không dễ dàng xóa bỏ như vậy.

Bây giờ cô còn chẳng muốn qua lại với anh ta cho đến khi xuống lỗ luôn.

Không xóa wechat của anh ta, hoàn toàn là vì quá trình ly hôn rất rườm rà, cần phải thương lượng với nhau. Bằng không thì cô đã kéo anh ta vào danh sách đen từ lâu rồi.

Lâm Niệm Sơ trả lời một câu: [Anh không cần đến, tôi còn chưa thu dọn. Sau khi tôi dọn xong sẽ gửi qua bưu điện cho anh.]

Lương Thần: [Anh đã xuất phát rồi, hai giờ sau là có thể đến Đông Phụ.]

Mấy ngày nay anh ta lại đến nơi khác tham gia trao đổi học thuật, hôm nay trở về.

Lâm Niệm Sơ nóng nảy vô cùng ném di động lên giường, hai tay ôm mặt, giống như là một con thú mẹ nóng nảy cúi đầu gầm rú một tiếng.

Lúc này, tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh bỗng nhiên ngừng lại.

Lâm Niệm Sơ ngẩng đầu lên, hướng ánh nhìn chòng chọc về phía tường kính mờ. Nhìn thấy bóng người mờ ảo bên trong phòng tắm, nội tâm cô nảy sinh một ý tưởng không trưởng thành lắm.

Sau khi Trình Nghiễn tắm xong, cả người chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng bên hông. Cửa phòng tắm vừa mở ra, anh đã thấy cả gương mặt tươi cười của Lâm Niệm Sơ.

Anh bị dọa đến ngây người: “Má, cô định làm gì?”

Lâm Niệm Sơ mím môi do dự một lát, sau đó cầu xin: “Anh có thể, giúp tôi một việc gấp được không?”

Vẻ mặt Trình Nghiễn lạnh lùng, lời ít ý nhiều: “Không thể.” Nói xong anh lập tức rời khỏi phòng tắm, đứng ở cửa nhắm mắt làm lơ Lâm Niệm Sơ.

Lâm Niệm Sơ đuổi theo sau nói: “Tôi cũng bất đắc dĩ mới phải nhờ anh giúp. Hôm nay chồng cũ của tôi muốn về nhà lấy đồ, nhưng tôi không muốn một mình ở chung với anh ta, cho nên mới muốn nhờ anh trở về với tôi một chuyến. Anh ngồi ở nhà tôi 5p là được, chờ anh ta lấy hết đồ đi khỏi thì tôi sẽ không làm phiền đến anh nữa.”

Trình Nghiễn quay đầu, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào cô: “Tại sao tôi phải giúp cô? Hai chúng ta thân quen lắm à?”

Lâm Niệm Sơ kiên trì đáp lại: “Bây giờ cũng không phải là rất xa lạ đúng không?”

Trình Nghiễn: “…”

Lâm Niệm Sơ cố gắng cầu xin: “Tôi cũng không muốn làm phiền anh đâu, nhưng mà trừ anh ra bây giờ tôi không tìm được người khác.” Cô lại nịnh một câu: “Chủ yếu là không tìm được ai vừa đẹp trai lại vừa mạnh mẽ giống như anh.”

Ngàn câu vạn câu, nịnh là có tác dụng nhất. Vẻ mặt Trình Nghiễn hơi dịu một chút, rủ mắt nhìn Lâm Niệm Sơ, khó hiểu hỏi: “Cô với chồng cũ của cô ồn ào đến nỗi không thoải mái lắm à?”

Không phải là anh nhiều chuyện, anh cũng không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu cuộc sống cá nhân của bạn tình. Nhưng nếu đã giúp, dù sao thì anh nên biết rõ lý do.

Lâm Niệm Sơ cũng hiểu đạo lý không thể để người giúp đỡ mình không rõ chuyện. Do dự một lúc, cô thở dài, thấp giọng nói: “Anh ta ngoại tình, kẻ thứ ba còn mang thai rồi. Bây giờ tôi hoàn toàn không muốn nhìn thấy anh ta.”

Trình Nghiễn đột nhiên có hơi đồng cảm với người phụ nữ này.

Thảo nào tối qua cô nóng nảy đến như vậy, cứ giống như con ngựa hoang thoát dây cương.

Lâm Niệm Sơ ngước mắt nhìn anh, lại cầu xin lần nữa: “Anh có thể giúp tôi không?”

Nhìn ánh mắt của cô, Trình Nghiễn hơi mềm lòng.

Người phụ nữ này có đôi mắt hồ ly, bên trong khóe mắt hơi cụp xuống, bên ngoài đuôi mắt hơi vểnh lên. Đôi mắt cô ẩm ướt, mang theo vẻ quyến rũ trời sinh, giờ khắc này lại mang theo vẻ điềm đạm đáng yêu.

Anh hùng cũng khó qua được ải mỹ nhân.

Trình Nghiễn mở miệng: “Được.”

Vẻ mặt Lâm Niệm Sơ cảm kích nhìn anh: “Tôi chắc chắn sẽ thêm tiền cho anh!”

Trình Nghiễn: “…”

*Tác giả có lời muốn nói:

Trình Nghiễn: “Thêm tiền? Vợ à, em coi anh thành cái gì rồi vậy!”

Lâm Niệm Sơ: “Hmmmmm”

Chương trước Chương Sau

Chú thích

    Bình luận
    TRUYỆN HOT
    Xem thêm