Chương 14: Chương 14
Bắt đầu từ sáng sớm, điện thoại của Khương Hi Sơ vẫn luôn reo, reo một lần Khương Hi Sơ cúp một lần, đợi đến lần thứ ba, nàng cau mày nhìn điện thoại, không tiếp tục cúp máy, mà là chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.
Trần Mạn không rõ tình huống, “Ai vậy?”
Giọng nói của Khương Hi Sơ không vui, dường như rất khó chịu với người gọi điện thoại, “Không ai cả, là quấy rối.
Ăn xong chưa, ăn xong rồi thì đi.”
Tám giờ đi, lề lề mề mề, đến công ty cũng chỉ tám giờ hai mươi.
Thật ra giờ làm việc là chín giờ, nhưng hai người một là tổng giám đốc, một là thư kí trưởng của tổng giám đốc, đến sớm làm gương cũng tốt.
Đến văn phòng, Khương Hi Sơ bắt đầu làm việc, làm hơn một tiếng, cuối cùng cũng hoàn thành tất cả nhiệm vụ khẩn cấp, có thể nghỉ ngơi một lúc.
Kết quả, cuộc gọi đó lại đến.
Khương Hi Sơ nhíu mày úp điện thoại xuống.
Sau một phút, điện thoại đột nhiên rung lên.
Rung đại biểu cho việc thông báo có tin nhắn, Khương Hi Sơ thong thả cầm điện thoại, nhìn vào nó.
—— Tao ở dưới lầu công ty của mày, nếu mày không ra, tao sẽ đi vào.
Có một số người, có một số việc, không phải lơ đi là có thể giải quyết.
Nàng đã từng nói qua điện thoại rất nhiều lần, nhưng đối phương vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn làm ầm ĩ đến mức vô cùng khó xử mới bỏ qua.
Khương Hi Sơ nhìn màn hình điện thoại cả buổi, sau đó cầm lấy điện thoại, nàng đứng dậy, nói với thư kí Dương ở đằng sau: “Tôi ra ngoài một lúc, nếu có ai tìm tôi, thì nói nửa tiếng nữa tôi về.”
Hôm nay là ngày bên tài vụ giao báo cáo chi phí và sổ sách kế toán, vì không tin tưởng người của chi nhánh công ty, cho nên Trần Mạn yêu cầu những sổ sách này đều phải được kiểm tra đối chiếu lại.
Công việc này vốn là do Khương Hi Sơ làm, nhưng gần đây không biết nàng bị động kinh gì, rất nhiều công việc đang lần lượt được bàn giao cho cấp dưới.
Không phải là nàng muốn đẩy công việc của mình cho người khác.
Nàng chỉ muốn rèn luyện cho cấp dưới mà thôi.
Tuy rằng công việc trở nên nhiều hơn, nhưng cũng có thể nâng cao nghiệp vụ nhiều hơn, thư kí Dương vẫn rất vui.
Lúc này, thư kí Dương ngẩng đầu từ một đống tài liệu lớn nhỏ, mơ màng chớp mắt, sau đó gật đầu một cái, “Tôi biết rồi.”
Khương Hi Sơ quay người đi ra ngoài, công ty trang trí chủ yếu với bốn màu vàng sáng, xanh nhạt, xanh đậm, trắng sữa.
Bởi vì độ tuổi trung bình của các nhân viên trong công ty không quá hai mươi tám tuổi, cho nên sức sống dành riêng cho thanh niên được thể hiện ở khắp mọi nơi.
Hôm nay Khương Hi Sơ mặc một chiếc váy voan xanh nhạt, cùng bổ trợ với trang trí của công ty.
Đi xuống lầu, khi đi qua quầy lễ tân, cô bé lễ tân mỉm cười với nàng, Khương Hi Sơ nhanh chóng nhếch môi, sau đó nhìn về phía trước.
Một người phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi ngồi trên sô pha ở đại sảnh, quần áo bà ấy mặc nhăn nhúm, kiểu dáng rất cũ, giống như đã mặc rất nhiều năm.
Nụ cười trên khuôn mặt Khương Hi Sơ nhanh chóng mất đi, nàng cau mày nhìn người phụ nữ này, bước nhanh đến cạnh bà ấy, để lại một câu, sau đó đi về một hướng khác.
“Qua bên kia.”
Người phụ nữ trung niên đứng lên, đi theo Khương Hi Sơ.
Bởi vì toàn bộ tòa nhà này đều là địa bàn của công ty họ, hơn nữa bất động sản này là một món quà tốt nghiệp mà cha của Trần Mạn tặng Trần Mạn, không phải vì mục đích thương mại, cho nên không có doanh nghiệp nào ở tầng dưới, nếu hai người muốn nói chuyện, chỉ có thể đi nơi khác.
Đối diện công ty có một quảng trường thương mại, lượng người không lớn, nhưng nó có thể đáp ứng nhu cầu của nhân viên văn phòng.
Mười giờ rưỡi sáng, trong quán trà sữa không có bao nhiêu người, Khương Hi Sơ không có biểu cảm gì nhìn đối phương, “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không cho tiền mấy người nữa, bà có công việc, con trai bà cũng tốt nghiệp đại học, đã có khả năng tự nuôi sống bản thân, tại sao còn tìm tôi đòi tiền?”
Người phụ nữ trung niên này, là mẹ kế của Khương Hi Sơ, bà tên là Lý Thục Vân.
Gả vào nhà Khương Hi Sơ lúc nàng mười hai tuổi, dẫn theo một cậu bé nhỏ hơn Khương Hi Sơ năm tuổi.
Khi Khương Hi Sơ hai mươi tuổi, cha nàng bị tai nạn ở công trường, qua đời như vậy.
Cha Khương Hi Sơ là một vị kỹ sư xây dựng, sợ nhà Khương Hi Sơ có người kháng cáo, công ty đưa rất nhiều tiền bồi thường, nhưng số tiền này, cuối cùng đều rơi vào tay Lý Thục Vân.
Khi cha qua đời Khương Hi Sơ chỉ là sinh viên năm thứ hai, sau đó số tiền đi học đại học đều do nàng kiếm được từ công việc bán thời gian.
Mỗi tháng Lý Thục Vân chỉ cho nàng một khoản phí sinh hoạt tám trăm tệ ít ỏi, ở ngoài luôn luôn nói mình đối xử với cô con gái riêng này tốt biết bao nhiêu.
Ban đầu Lý Thục Vân còn muốn nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng thấy thái độ của Khương Hi Sơ kiên quyết như vậy, bà lập tức sốt ruột, “Như vậy sao được, một tháng tao kiếm được không tới ba ngàn tệ, em trai mày mới tốt nghiệp, đang là lúc cần xài tiền, sắp tới nó còn phải cưới vợ nữa, mày không giúp đỡ một ít, sau này chúng tao phải làm sao?”
Trước đây Lý Thục Vân thường khóc than với nàng như thế này, Khương Hi Sơ thừa nhận, tai nàng mềm, nàng không thể hoàn toàn tàn nhẫn hạ quyết tâm như kì vọng của những người khác.
Bởi vì mấy năm qua, Lý Thục Vân không đối xử tốt cũng không đối xử tệ với nàng, hai người vẫn luôn yên ổn sống chung.
Sau khi cha nàng qua đời, Lý Thục Vân sợ Khương Hi Sơ giành tiền của họ mới để lộ một phần bộ mặt thật.
Khương Hi Sơ nhớ bà đã cho nàng một chút tốt đẹp trong quá khứ, và con trai của bà đã gọi nàng mấy tiếng chị, cho nên thỉnh thoảng sẽ cho Lý Thục Vân một ít tiền.
Lý Thục Vân đến đòi ba lần, nàng chỉ cho một lần, sợ bà sẽ càng ngày càng tệ hại hơn.
Nhưng dù phòng ngừa như thế nào thì nó cũng vô dụng, lòng người thật tham lam, ngay từ đầu, nàng đã không nên cho một xu.
Đối với việc Lý Thục Vân chuyển tất cả tiền gửi ngân hàng của nàng sau khi chết, thật ra Khương Hi Sơ không có cảm giác gì.
Lý Thục Vân là người nuôi dưỡng hợp pháp của nàng, Lý Thục Vân nuôi nấng nàng sáu năm, vậy nói theo luật pháp, người thừa kế di sản của nàng chính là Lý Thục Vân.
Nhưng sau khi chết một lần, nàng nhìn mọi thứ thông thấu hơn rất nhiều.
Bây giờ nàng đã hiểu, nàng không nợ Lý Thục Vân, nàng chỉ nợ Trần Mạn.
Lòng và tinh lực của nàng cộng lại lớn như vậy, đã cho Trần Mạn hết, không thể tiếp tục chia cho những người khác, nàng phải toàn tâm toàn ý với Trần Mạn.
Cho nên, mọi thứ mang đến phiền phức cho nàng, đó cũng chính là gián tiếp mang đến phiền phức cho Trần Mạn, nàng phải nhanh chóng giải quyết hết.
Bây giờ Lý Thục Vân tìm nàng đòi tiền, tương lai biết nàng và Trần Mạn ở bên nhau, chắc chắn Lý Thục Vân sẽ có thể đi tìm Trần Mạn đòi tiền, vừa nghĩ đến cảnh đó, Khương Hi Sơ đã cảm thấy ghê tởm.
Khương Hi Sơ không muốn nhiều lời với Lý Thục Vân, ngón út của nàng vô thức gõ lên bàn, “Đó là việc của mấy người, không liên quan đến tôi.
Con trai của bà đã là người trưởng thành rồi, nó có thể nuôi sống bản thân rất tốt.
Dù cho nó không nuôi sống được bản thân, vậy nó cũng không phải là trách nhiệm của tôi, mà là của bà.”
Lý Thục Vân không thể tin được nhìn Khương Hi Sơ, “Tại sao mày có thể nói được những lời này, chúng ta là người một nhà, tuy tao không phải mẹ mày, nhưng tao cũng nuôi mày nhiều năm như vậy, mày mặc kệ không nghĩ đến tình thân?”
Khương Hi Sơ không nói, nàng không nói lời nào, không phải vì nàng không biết nên nói gì, mà là vì nàng lười nói chuyện.
Lý Thục Vân thấy nàng thực sự quyết tâm, đột nhiên vỗ bàn một cái, muốn lấy khí thế của bậc cha chú để áp chế Khương Hi Sơ, “Khương Hi Sơ! Đừng tưởng mày hai mặt là tao không có cách với mày, nếu mày vẫn vong ơn phụ nghĩa như vậy, tao sẽ đi kiện mày! Tao đã tra luật pháp, tao là người nuôi nấng của mày, mày phải đưa tao tiền!”
Khi nghe điều này, Khương Hi Sơ nở nụ cười, “Được, chờ đến khi bà sáu mươi tuổi, theo nghĩa vụ phụng dưỡng, tôi sẽ gửi tiền mỗi tháng cho bà theo tiêu chuẩn tối thiểu của quốc gia, tức là khoảng bốn năm trăm tệ.
Tuy tôi cũng nghèo, nhưng bà yên tâm, số tiền này tôi vẫn đưa được.”
Lý Thục Vân trợn to đôi mắt, bốn năm trăm tệ đủ làm cái gì?
Lý Thục Vân còn định nói gì nữa, nhưng Khương Hi Sơ đã đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Lý Thục Vân, “Cả ngày quan miện đường hoàng* có lợi ích gì, hai chúng ta đều biết rõ mình là hạng người gì trong mắt đối phương.
Tôi còn phải quay về làm việc, bà có thể đi, sau này đừng tới tìm tôi nữa, nếu không bà đến một lần, tôi sẽ báo cảnh sát một lần.”
*Quan miện đường hoàng: Chỉ người thể hiện bề ngoài danh giá, nghiêm túc, có khí khái nhưng thực tế không phải vậy.
Nói xong, Khương Hi Sơ rời quán trà sữa, đến khi nàng trở lại văn phòng, cách thời gian nàng đi vừa đúng nửa tiếng.
Thư kí Dương vui vẻ, “Thư kí Khương, quá đúng giờ.”
Khương Hi Sơ cười cười, tiếp tục nhìn vào máy vi tính đang viết được nửa chừng.
Vốn nghĩ rằng chuyện này sẽ qua như vậy, nhưng Khương Hi Sơ đã đánh giá thấp mức độ không biết xấu hổ của mẹ kế nàng.
Không lâu sau, thư kí Tiểu Chu đi tới với vẻ mặt do dự, thư kí Tiểu Chu nhìn Khương Hi Sơ, “Thư kí Khương…!Bên ngoài có một người phụ nữ nói bà ấy là mẹ cô, muốn tìm cô phân xử đúng sai.”
Động tác của Khương Hi Sơ dừng lại, nàng còn chưa lên tiếng, thư kí Lý đã đứng lên trước, “Cái gì? Đùa cái gì thế, cha mẹ của thư kí Khương đã qua đời rồi, sẽ không phải là kẻ lừa đảo chứ?!”
Thư kí Tiểu Chu cũng thấy không giống, bởi vì vừa nhìn là thấy người đó là một người đàn bà chanh chua, bà ấy đang lôi kéo các nhân viên kể khổ, nói chuyện cũng không sạch sẽ, người như thế sao có thể là mẹ của thư kí Khương được.
Nếu bà ấy có thể sinh ra một đứa con gái như vậy, vậy thì cha của thư kí Khương không phải là một nhân vật thánh nhân tầm thường.
Ba cô thư kí quay đầu về phía Khương Hi Sơ, vẻ mặt của Khương Hi Sơ không tốt lắm, nàng cau mày, giải thích đơn giản: “Là mẹ kế của tôi, bà ấy đến tìm tôi đòi tiền, tôi không đưa.”
Chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, trong chớp mắt ba cô thư kí đã tưởng tượng ra một bộ phim truyền hình tình cảm đau khổ chiếu khung giờ vàng của đài CCTV.
Nghe thấy tiếng ồn càng ngày càng gần, thư kí Dương khó chịu đứng lên, “Đội an ninh làm ăn cái gì không biết, một người phụ nữ trung niên cũng ngăn không được.”
Đây là thư kí Dương hoàn toàn xử oan cho người ta, không phải ngăn không được, mà là không dám ngăn.
Chỉ cần họ vừa đụng vào, Lý Thục Vân lập tức trở thành bộ dạng sống không nổi nữa, tục ngữ nói, tú tài gặp lính, có lý lẽ nói không được.
Tuy các nhân viên không phải tú tài, Lý Thục Vân cũng không phải lính, nhưng lý lẽ thì là như vậy.
Thư kí Dương nghiêm mặt, rất lạnh lùng ra khỏi văn phòng.
Khương Hi Sơ và hai người còn lại cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, vội vàng đi theo, còn chưa tới cửa, đã nghe được tiếng hét nổi giận của thư kí Dương, “Ồn ào gì thế! Không biết ở đây là nơi riêng tư sao? Ồn nữa, tống hết mấy người vào trại giam!”.